Linh Chu

Chương 1512: Có yêu khí (1)




Một phần .
Mẹ ơi, cũng quá bủn xỉn .
Nếu không phải tu vi của Phong Phi Vân còn kém một chút, khẳng định hắn đã quay đầu liền đi.
- Đừng có đi, nữ thổ phỉ, nữ cường đạo, trả ta bảo thuyền, trả ta bảo thuyền.. .
Một con Tiểu Ô Quy trắng như tuyết lao đến từ trên đường chân trời ,trông giống như một con vịt. Nó lao tới cực nhanh, làm cái mai rùa trên lưng đều phải bay lên .
Chả mấy chốc Mao Ô Quy liền chạy đến trước mặt Nữ Ma. Nó không ngừng thở hổn hển, ngăn cản ở trước mặt nàng.
Phong Khanh Khanh theo sát sau đó, hạ xuống từ trên màn trời. Nó rơi xuống bên cạnh Phong Phi Vân, bạch y nhẹ nhàng phất phơ, làn gió thơm ùa đến như là Ngọc Nữ từ chín tầng trời bay xuống .
Nữ Ma ánh mắt hờ hững, lẳng lặng đứng ở nơi đó. Trên người có từng đợt từng đợt hào quang trắng tinh quấn quanh, nàng không để ý chút nào tới những lời Mao Ô Quy kêu gào, thật giống như căn bản không liên quan đến chuyện của nàng.
- Gia gia, ngươi gọi ai là nữ thổ phỉ a.
Thánh Thực Quả nhảy ra từ túi áo của Phong Phi Vân, lăn lăn ở trước mặt Mao Ô Quy .
Mao Ô Quy dùng móng vuốt ôm lấy Thánh Thực Quả, tức thì nước mũi nước mũi ròng ròng mà khóc lóc kể lể:
- Lão Thực a, lão Thực a. Trong lòng gia gia đau khổ a, gia gia bị người ta cướp đoạt, đoạt đến ngay cả cái khố đều không còn.. .
- Gia gia, không phải cho tới ngày nay người cũng chưa từng mặc khố ?
Thánh Thực Quả hỏi.
- Ặc.. .
Mao Ô Quy vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu, sau đó vừa khóc vừa tố cáo:
- Đúng vậy, gia gia vốn cứu giúp người nghèo, nên ngay cả cái khố cũng đều đưa ra không còn., hiện tại càng nghèo rớt mồng tơi. Phong Phi Vân, ngươi đền ta bảo thuyền, đền báu vật của ta. Nữ ma đầu, lão phu liều mạng với ngươi.
Mao Ô Quy dẫu rằng đang kêu gào, nhưng mà lại không có đích thực ra tay. Nếu như nó thật sự là đối thủ của Nữ Ma, thì Tinh Hồng Cổ Thuyền cũng không trở thành món đồ trong tay Nữ Ma.
Phong Phi Vân thở dài một tiếng, bản năng cảm giác được chuyện sắp hỏng bét.
Đôi mắt Nữ Ma quả nhiên chăm chú nhìn vào trên người Thánh Thực Quả, ánh sáng trong đồng tử không ngừng gợn sóng, một cỗ khí tức khổng lồ làm cho người ta nghẹt thở bắt đầu bành trướng từ trên người nàng
- Thánh Thực Quả, nếu như có thể dùng viên Thánh Thực Quả này, thì cũng không cần đi Đan Đỉnh quỷ thị để mua ma thổ Thái Cổ .
Tiếng khóc của Mao Ô Quy lập tức dừng lại, lão vội vàng giấu Thánh Thực Quả ở phía sau
- Lão Thực chạy mau, gia gia giúp ngươi đoạn hậu.. .
- Rầm.
Mao Ô Quy bị một đầu ngón tay của Nữ Ma bắn bay đi ra ngoài.
- Gia gia.. .
Thánh Thực Quả hóa thành một đạo ánh sáng lung linh màu đen mà vội vàng chạy trốn. Nó sợ bị nữ ma đầu trước mắt này ăn sống nuốt tươi.
Nữ Ma có hứng thú rất lớn đối với Thánh Thực Quả, ống tay áo nhẹ nhàng phẩy một cái, nàng liền biến thành một đạo ánh sáng lung linh đuổi theo.
- Cứu mạng a.
- Đừng trốn, hãy giúp ta đột phá tu vi.
- Cứu mạng a, ta chỉ là một trái cây.. .
.. .
.. .
Chả mấy chốc, một quả một người liền biến mất ở trên đường chân trời.
Phong Phi Vân thở ra một hơi thật dài. Đối với Nữ Ma hắn có sự hiểu biết hoàn toàn mới, thật sự nàng rất ngang ngược. Khó trách ở kiếp trước nàng dám chọn cách đi ăn trộm "Cổ Kinh của Đạo Tổ" Đạo Môn.
- Phong Phi Vân, nói cho lão phu biết rốt cuộc nàng là ai? Lão phu muốn quyết đấu với nàng. Tinh Hồng Cổ Thuyền chính là lão phu phải bất chấp nguy hiểm tánh mạng đoạt lai. Không thể bởi vì nàng nói một câu 'thuyền này rất đẹp', để sau đó liền trở thành món đồ của nàng. Ngươi thử phân xử xem, thế này là chuyện gì, có còn thiên lý hay không, có còn thiên lý hay không.. .
Mao Ô Quy quay trở về, vẻ mặt rất kích động. Lão bay đến đỗ trên vai Phong Phi Vân, rồi gào thét vào lỗ tai Phong Phi Vân .
Phong Phi Vân cười khổ nói:
- Thân phận chân thật của nàng thì ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết rằng tên thực của nàng gọi là Tiêu Nặc Lan. Ba vạn năm trước nàng từng ăn trộm Cổ Kinh của Đạo Tổ, bị một vị Thánh Linh Đạo Môn giết chết, rồi cùng với Vô Lượng Tháp rơi xuống đến Thần Tấn Vương Triều. Những gì ta biết chỉ có đến như vậy. Nếu mà lão cố gắng tìm hiểu về nàng thì hẳn là sẽ biết được nhiều hơn so với ta .
- Những gì ta biết chỉ vẻn vẹn là một đoạn thời gian nàng làm xằng làm bậy kia tại Thần Tấn Vương Triều. Còn những chuyện trước khi nàng hóa thành Thi Tà thì ta làm sao biết nàng là ai. Nhưng mà nếu nàng có thể ăn trộm Cổ Kinh của Đạo Tổ, như vậy trên đời nhất định có thần thông trời long đất lở. Nàng họ Tiêu... Chẳng lẽ nàng là một vị nào đó ?
Gương mặt Mao Ô Quy bắt đầu trở nên nghiêm túc, trong miệng không ngừng nói thầm, đột nhiên đôi mắt trợn lên như muốn lồi ra từ trong khóe mắt .
Phong Phi Vân nói:
- Lúc nàng còn trên đời, hẳn là ai đó thuộc về một nhóm người tối cao nhất dưới Thánh Linh. Ở trong quốc gia nhân loại thì tồn tại có tu vi có thể đạt tới loại cấp bậc của nàng lúc ấy, phỏng đoán có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Con ngươi của Mao Ô Quy không ngừng chuyển động, lão nói:
- Chúng ta có lẽ nên rời khỏi nơi đây nhanh một chút. Nữ ma đầu này không phải người tốt, cả gan làm loạn, giết người như ngóe, cường đạo thổ phỉ. Nàng đã đắc tội một vị Thánh Linh của Đạo Môn, chúng ta đi gần nàng quá cũng không phải là chuyện tốt.
Phong Phi Vân gật đầu, hắn cũng hiểu được chuyện làm bạn với Nữ Ma rất nguy hiểm. Cho dù có thể tìm được báu vật trong di chỉ Tiên Thành thì cũng bị nàng cướp đi.
Cùng nàng tìm kiếm Tiên Tàng thì chỉ có thể được chia cho một thành, còn không bằng Phong Phi Vân tự mình đi tìm.
Mối nguy đến từ Cửu Tiêu Tiên Thành và Vô Thọ Tinh Cung đã giải trừ, Phong Phi Vân cũng không cần lại mượn lực lượng của Nữ Ma. Hắn tính toán đi tới trung tâm di chỉ Tiên Thành, rốt cuộc hắn cảm giác được nơi ấy có vật gì đó đang chờ hắn.
Về phần mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ phủ Cảnh Chủ Diệp Hồng Cảnh tranh đấu, Phong Phi Vân cũng rất không muốn lại nhúng tay vào. Lưu Tô Lục đã bỏ mình, với thủ đoạn và mưu mô của Lưu Tô Tử, muốn đối phó Lục Quận Chúa "Lưu Tô Lam" và Đại Quận Chúa "Lưu Tô Hồng", hẳn là một chuyện dễ dàng .
Phong Phi Vân tuyệt không lo lắng Thánh Thực Quả sẽ bị Nữ Ma bắt được. Cho dù tu vi của Nữ Ma thật cao, nhưng mà muốn đuổi kịp Thánh Thực Quả cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Phong Phi Vân cũng lười đi để ý đến ý muốn của người khác. Có lẽ cố gắng tu luyện, làm tăng lên tu vi của chính mình mới là chính sự. Hắn còn có chuyện hắn muốn đi làm, kẻ địch của hắn vô cùng cường đại, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Sớm biết rằng Nữ Ma bá đạo như vậy, hồi đó tại Thần Tấn Vương Triều cũng không nên giúp nàng đột phá cảnh giới.
Phong Khanh Khanh khuôn mặt đỏ bừng tựa như hoa đào. Nàng bĩu môi có hơi không cao hứng. Bởi vì vài món báu vật trên người nàng cũng bị Nữ Ma cướp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.