Trong lòng Thanh Tùng hiền
giả mừng rỡ, hắn nhưng là nghe qua đại danh của Vũ Ngự phù lục, đây là
một trong những loại phù lục đứng đầu nhất của Thần Ma cảnh, coi như là
công kích của đại hiền giả đều chưa hẳn có thể đem Vũ Ngự phù lục đánh
ra, có thể nói nắm giữ một tấm Vũ Ngự phù lục này, như vậy người ở Hoàn
Thiên cảnh có thể giết hắn liền không có mấy rồi.
Thanh Tùng hiền giả vui quá mà khóc, không ngừng khom người tạ ơn, nói:
- Đa tạ bà bà ban thưởng phù lục, đa tạ bà bà!
Lão ẩu khoát khoát tay, tường hòa mà cười nói:
- Đừng vội, đừng vội, các ngươi đem Vũ Ngự phù lục dán lên trên đầu,
giúp bà bà đem bảo vật trên vẫn thạch thu hồi, sau đó lại tạ ơn cũng
không muộn.
Khuôn mặt của Thanh Tùng hiền giả "bá" một tiếng liền trở nên vô cùng tái nhợt, run rẩy mà nói:
- Cái này... Bà bà, là đang nói đùa sao, đó chính là vẫn thạch do Vẫn
Thiên linh thạch hội tụ mà thành, lấy tu vi hèn mọn của hai người chúng
ta căn bản không thể nào lên tới trên vẫn thạch, huống chi, huống chi
còn có một đầu Nghiệt Long thủ hộ...
Giờ phút này Thanh Tùng hiền giả đã không cười được nữa, nắm hai tấm Vũ
Ngự phù lục trong tay cũng giống như nắm hai khối than đỏ, muốn ném
xuống lại không dám ném.
...
- Ngươi thấy ta giống như đang nói đùa sao?
Sắc mặt của lão ẩu trở nên rất lạnh lùng, đem quải trượng trong tay nện
xuống mặt đất, nhất thời đánh ra một vết nứt khổng lồ trên mặt đất.
Trên trán của Thanh Tùng hiền giả đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hối hận
không thôi, sớm biết thì không nên ham long lân, chọc tới vị sát tinh
này, đây là khổ như thế nào chứ.
Trong lòng Thanh Tùng hiền giả sinh ra lạnh lẽo, nhìn Vũ Ngự phù lục trong tay một chút:
- Đi lên vẫn thạch đoạt bảo tuyệt đối là một cái tử lộ, nếu như là một
cái tử lộ còn không bằng liều mạng, ta có Vũ Ngự phù lục nơi tay chưa
chắc không thể đánh một trận với lão thái bà này.
Lão ẩu cười lạnh nói:
- Lão thân khuyên ngươi tốt nhất đừng có ý nghĩ quá khích khác, nếu
không cũng không đơn giản chỉ là chết như vậy, trên đời này chuyện so
với chết còn thống khổ hơn thật sự có rất nhiều, trùng hợp lão thân cũng biết mấy thứ.
Thanh Tùng hiền giả bị ánh mắt của lão ẩu nhìn đến trong lòng phát rét,
đây nhưng là Thần Thấp Bà a, là chủ nhân hiện tại của Thần Ma cảnh, đắc
tội nàng sợ rằng cả Đại Danh quan đều sẽ gặp phải đại kiếp nạn.
Thanh Tùng hiền giả cuối cùng là vẫn không có liều mạng, run rẩy đem Vũ
Ngự phù dán lên đỉnh đầu, sau đó cùng Thanh Huyền hiền giả chậm rãi
hướng phương hướng vẫn thạch đi tới, thân thể không ngừng phát rét, một
đôi chân cũng đang không ngừng run lên.
Bởi vì có Vũ Ngự phù lục gia trì, ngăn cản được áp lực của vẫn thạch,
bọn họ đi đến càng gần, chạy tới bên trong trăm thước cách vẫn thạch.
Tất cả mọi người đem tâm nhấc lên đến cổ họng rồi, thở mạnh cũng không dám, nhìn chằm chằm vào phương hướng vẫn thạch.
Đúng lúc này một cái long vĩ tựa như là sơn lĩnh oanh kích ra, mang theo một cỗ lực lượng hủy diệt huy hoàng trực tiếp đem Thanh Tùng hiền giả
cùng Thanh Huyền hiền giả đánh thành hai luồng huyết vụ, ngay cả hai tấm Vũ Ngự phù lục cũng bị đánh nát.
- Oanh long long!
Cả thiên địa đều đang run rẩy, trên mặt đất nứt ra một vết rách khổng
lồ, tựa hồ là đem trọn cái Cửu Uyên tiên thành đều phân liệt thành hai
nửa.
Sắc mặt của lão ẩu cũng khẽ biến đổi, thân thể già nua lui nhanh, hóa
thành một đạo hôi sắc quang ảnh chạy trốn ra bên ngoài mấy dặm.
- Hào!
Một cái đầu rồng khổng ồ hiện ra, vẻn vẹn chỉ là hai cái long giác liền
đã giống như hai ngọn núi cao, một đôi long mục lại càng giống như hai
cái đầm nước, đỉnh đầu che khuất nửa bầu trời, có bộ phận còn ẩn vào
trong mây, tương đối kinh người.
Một tiếng trường khiếu đem rất nhiều người chấn đến hộc máu, thân thể bay ngang ra ngoài.
Cả không gian đều biến thành hỗn loạn, một đầu long thi trở nên rất là
cuồng bạo, không ngừng rống giận đem những cường giả kia dọa lùi, không
dám ở lâu chỗ này.
- Này, tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
Tất Mỗ Gia đem cổ tay của Phong Phi Vân kéo lại.
- Oanh!
Yêu ma chi huyết ở trong thân thể Phong Phi Vân hoàn toàn bốc cháy lên
rồi, Long Lân Phượng bì y trên người tản mát ra thần quang chói mắt, một cỗ khí tức long phượng kinh khủng từ trong thân thể hắn vọt ra.
Hai mắt của Phong Phi Vân đỏ ngầu, cánh tay nhấc lên đem Tất Mỗ Gia ném
bay ra ngoài, sau đó mang theo Thiên Tủy Binh Đảm hướng phương phướng
vẫn thạch đi tới.
Chiến y trên người Phong Phi Vân bay phần phật, từng khối long lân ở trên áo hiện ra huyễn hóa thành một cái long ảnh khổng lồ.
Một cái long ảnh này cùng với hình thái long thi thủ hộ ở bên cạnh vẫn
thạch hết sức tương tự, đều là khổng lồ mà dữ tợn, miệng phun huyết khí, móng vuốt khiếp người.
Đồng thời lại có hư ảnh một đầu Phượng Hoàng bộc phát ra, không biết là
khổng lồ cỡ nào, so sánh với tầng mây còn cao hơn, khí tức không yếu hơn bao nhiêu so với long ảnh, toàn thân đều là hỏa diễm phát ra tiếng minh thanh đinh tai nhức óc.
Một long một phượng hiện ra ở sau lưng Phong Phi Vân, khiến cho khí tức trên thân hắn hoàn toàn bộc phát ra.
Giờ khắc này lực lượng của Long Lân Phượng bì y mới xem như kích phát
hoàn toàn, lực lượng mạnh mẽ quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để
hình dung.
Rất nhiều cường giả đều thấy được một màn kinh hãi nhân tâm này, quả
thực giống như nhìn thấy một vị Chân Long cùng Chân Phượng đồng thời phủ xuống.
- Mẹ nó, tên tiểu tử này chẳng lẽ chính là một con rồng chết bầm hay sao, không, là Phượng chết bầm, không, Long chết bầm...
Cả người Tất Mỗ Gia run run, từ trên mặt đất bò dậy.
Trong một đôi mắt già nua của Thần Thấp Bà tràn đầy vẻ mong đợi, nhìn
Phong Phi Vân từng bước hướng vẫn thạch đi tới, lẩm bẩm tự nói:
- Hẳn là hắn!
Ở nơi biên giới của Cửu Uyên tiên thành, Hiên Viên Nhất Nhất cũng cảm
nhận được một cỗ lực lượng bàng bạc dâng lên, một đôi ánh mắt không minh hướng trung tâm tiên thành nhìn qua, lông mày khẽ nhíu lại:
- Tại sao có thể như vậy?
Nàng đeo cổ kiếm hóa thành một đạo u pong thơm mát, hướng trung tâm của Cửu Uyên tiên thành bay đi.
Khí thế trên người Phong Phi Vân càng lúc càng cường đại, trên chiến y
ẩn hàm lực lượng của hai nhà Phật, Đạo, đặc biệt là khí tức Long cùng
Phượng kia là bàng bạc nhất, quả thực làm cho người ta có một loại cảm
giác không thể địch nổi.
Hắn rốt cuộc đi tới bên dưới vẫn tahchj, ngẩng đầu nhìn lên, một khối
vẫn thạch kia tựa như là một phiến thiên mạc huyền phù ở trên đỉnh
đầu,khiến cho người ta có một loại áp lực khổng lồ.
- Hào!
Đầu long thi kia từ trong tầng mây hỗn độn bay ra, lộ ra một cái đầu
rồng khổng lồ, xác thực mà nói chỉ là một phần ba cái đầu rồng nhưng mà
đã chặn lại tất cả tầm mắt của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đứng thẳng, ánh mắt bễ nghễ, chiến thương trong tay toát
ra huyễn bạch quang mang, không chút nào bị khí tức của đầu long thi kia hù sợ.