Phong Phi Vân giống như là thân ở nơi cực lạnh đột nhiên có từng ánh dương quang chiếu lên trên người, làm dịu cỗ đau đớn kia trong thân thể hắn.
Dần dần Phong Phi Vân bình tĩnh trở lại, ngồi xếp bằng ở trong trứng rồng, hô hấp thật dài, giống như là biến thành một ấu nhi còn chưa được ấp ra, đem long khí lưu lại ở trong trứng rồng đều hút vào trong thân thể.
Trong mê muội, Phong Phi Vân phảng phất thấy được trước mắt xuất hiện một đạo hư ảnh, là do long khí tụ tập mà thành, là một nữ tử xinh đẹp hết sức quen thuộc lại xa lạ, trên đầu mọc ra một đôi long giác.
- Long tộc không phải đều là phái nam sao, làm sao lại xuất hiện một nữ tử?
Trong lòng Phong Phi Vân xuất hiện một cái nghi vấn như vậy.
Đồng thời trong đầu hắn tựa hồ hiểu được cái gì đó... Chẳng lẽ...
Nữ tử xinh đẹp trên đầu mọc ra long giác kia ánh mắt thê lương, chậm rãi vươn ra một cánh tay nhẹ nhàng sờ ở trên mặt Phong Phi Vân một chút.
- Oanh!
Thân thể của Phong Phi Vân chấn động mãnh liệt, bỗng nhiên từ trong hỗn độn thanh tỉnh lại, đột nhiên giương mắt ra, trong mắt bạo xạ ra hai đạo quang mang lóng lánh, kêu lên:
- Mẫu thân!
Hết thảy tất cả đều tiêu tan, trước mắt cái gì cũng đều không còn, chỉ có từng đạo kim ti cùng ngân ti đang chập chờn, giống như là bông lúa trong ruộng lúa mùa thu.
Phong Phi Vân nắm lại hai tay thật chặt, khóe mắt có vài giọt trong suốt, thân thể chấn động kịch liệt:
- Chẳng lẽ trong thân thể của ta chính là huyết dịch của Long tộc, không đúng, Long tộc từ xưa tới nay đều chỉ có nam tính, chưa từng nghe nói qua xuất hiện nữ tính.
- Long tộc tất cả đều là phái nam, Phượng tộc tất cả đều là phái nữ.
Cái tồn tại này giống như là chân lý!
Dĩ nhiên cũng từng xuất hiện qua một ngoại lệ, đó chính là Phượng Phi Vân, Phượng Phi Vân mặc dù chính là Phượng Hoàng nhưng mà lại là phái nam, lúc ấy hắn đã bị coi là dị đoan, từ nhỏ bị Phượng Hoàng yêu tộc đuổi giết cùng chèn ép.
Bất quá cuối cùng hắn từ trong nghịch cảnh như vậy mà trưởng thành, sau khi đánh bại thất đại Phượng Hoàng yêu hậu, lấy thực lực tuyệt đối kinh sợ tất cả người đối lập, trở thành tộc trưởng của Phượng Hoàng yêu tộc.
Nhưng mà hiện tại hắn hồi tưởng tới tất cả mọi thứ của một thế này, lại cảm thấy tương đối không chân thực, tựa như là một tràng mộng ảo hư huyễn.
Thật sự là một giấc mộng sao?
Nếu không phải thật sự tồn tại Thủy Nguyệt Đình, nếu không phải trong đầu của hắn còn có một đoàn linh hồn của Phượng Hoàng, hắn thật sự có chút hoài nghi một thế này của chính mình có phải chỉ là giấc mộng hay không.
- Xem ra nhân sinh như mộng, những lời này nói cũng thật không giả!
Phong Phi Vân lắc đầu cười khổ, không suy nghĩ thêm về chuyện của một thế này nữa.
Hắn đứng lên, xương cốt toàn thân liền vang lên tiếng "bùm bùm cách cách", nhắm mắt nội thị, phát hiện trong thân thể lại có thêm ba khối phượng cốt.
Tổng cộng ba mươi khối phượng cốt rồi.
- Niết Bàn đệ lục trọng!
Phong Phi Vân cảm thấy vui mừng, sau khi chính mình hấp thu long khí lưu lại ở bên trong trứng rồng thế nhưng thành công Niết Bàn lần nữa, đây quả thực là không thể tin được.
Niết Bàn đệ lục trọng là một cảnh giới cực cao, mỗi một thời đại, người có thể đánh tới Niết Bàn đệ lục trọng đã ít lại càng ít, có khi ở trong một cảnh đều chỉ có thể xuất ra một thiên kiêu như vậy, cho dù là ở thời đại cường thịnh nhất, một cảnh cũng sẽ không xuất ra trên mười Niết Bàn đệ lục trọng.
Không biết bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt muốn đạt tới cảnh giới này nhưng mà cuối cùng cả đời cố gắng đều không cách nào làm được.
Mà hiện tại Phong Phi Vân liền đã đến cảnh giới này rồi.
Phong Phi Vân từ trên sào huyệt đi xuống, hướng về phía sào huyệt kia lạy ba cái thật sâu, ánh mắt rất ngưng trọng, trong lòng đã có thể nhận định nương thân của mình chính là từ trong một quả trứng rồng này đi ra.
Vô luận là Phượng Phi Vân hay là Phong Phi Vân, kỳ thật thì đều là hắn.
Sau khi làm xong hết thảy, Phong Phi Vân liền đem cả khối vẫn thạch cùng sào huyệt này đều thu vào trong Thiên quốc, đem chúng xem thành đồ vật mà nương thân lưu lại cho mình.
Sau khi một khối vẫn thạch này bay vào Thiên quốc, lực áp chế cả Cửu Uyên tiên thành đều nhỏ đi rất nhiều, trở nên không khác bao nhiêu với tiên thành khác, không khủng bố giống như trước kia.
Bốn vị cường giả đại chiến trong hỗn độn hư không, tất cả đều ngừng lại.
Vị nam tử mặc Thái cực đạo bào kia đứng ở trên hư không, khí vũ hiên ngang, uy thế bức nhân, trong mắt mang theo thần sắc kinh nghi bất định.
Một tòa cung diện toàn thân đều là bạch sắc quang hoa kia cũng hạ xuống cảnh chủ phủ của Hoàn Thiên cảnh, trầm tịch lại, bất quá trong cảnh chủ phủ vẫn như cũ hiện ra quang mang, vị đại nhân vật kia còn chưa hoàn toàn thu liễm khí tức trên thân.
- Khụ khụ!
Thần Thấp Bà từ trong hư không quay lại, như cũ chống quải trượng, khom lưng ho khan, từ trong ngực lấy ra sáu cái phiếu nợ:
- Người trẻ tuổi, ngươi còn thiếu ta 48 ức khối linh thạch.
Ánh mắt của Phong Phi Vân tập trung ở bên ngoài hỗn độn hư không, nhìn một đầu long thi kia, long thi quay đầu lại nhìn Phong Phi Vân một cái, sau đó liền lẫn nữa chìm vào trong hỗn độn, hướng thiên ngoại hư vô mờ mịt bay đi, giống như là một tòa sơn lĩnh cương thiết phi hành ở trong hư không.
Nó đã hoàn thành sứ mạng của mình, rời đi một phiến đại địa này.
Suy nghĩ của Phong Phi Vân trở lại với hiện thực, cười nói:
- Tiền bối nói đùa rồi, rõ ràng chỉ có bốn ức tám ngàn khối linh thạch, tại sao lại biến thành 48 ức khối linh thạch được chứ.
- Không tin, ngươi nhìn!
Thần Thấp Bà đem phiếu nợ cầm trong tay mở ra cho Phong Phi Vân xem, trên mỗi một tờ phiếu nợ quả nhiên đều có viết tám ức khối linh thạch, hơn nữa còn thật đúng là chữ viết của Phong Phi Vân.
Mẹ nó!
Lão thái bà này thật đúng là biết lừa bịp.
Phong Phi Vân tự nhiên lấy ra được 48 ức khối linh thạch, nhưng mà lại cũng không có nghĩa là hắn liền nguyện ý làm tên phá của, 48 ức khối linh thạch cũng không phải là một số lượng nhỏ, rất nhiều Vũ Hóa hiền giả tích lũy cả đời đều chưa hẳn lấy ra được nhiều linh thạch như vậy.
- Gần đây không có linh thạch, lại thiếu mấy ngày!
Phong Phi Vân nói.
Thần Thấp Bà lắc đầu, híp mắt cười nói:
- Ngươi đừng lừa gạt bà bà, bà bà đều nhìn thấy ngươi mới vừa rồi đem cả khối Vẫn Thiên linh thạch kia đều lấy đi, mau lấy ra để cho bà bà từ trên đó lấy xuống một khối, sau khi lấy xong liền coi như là trả xong nợ rồi.
Nàng thế nhưng đánh chủ ý đến khối vẫn thạch kia.
Phải biết rằng khối vẫn thạch kia toàn bộ đều là Vẫn Thiên linh thạch ngưng tụ mà thành.
Vẫn Thiên linh thạch chính là linh thạch xếp hạng thứ chín, một khối Vẫn Thiên linh thạch có thể đổi được mười ức khối linh thạch.
Một khối Vẫn Thiên linh thạch khổng lồ như vậy quả thực chính là bảo vật vô giá, nếu như Phong Phi Vân đem nó lấy ra, nhất định sẽ bị điên cuồng đoạt lấy.