Linh Chu

Chương 1550: Bố cục (2)




Phong Phi Vân chắp tay nói:
- Nếu như Thất quận chúa không còn phân phó khác, như vậy tại hạ liền cáo từ rồi.
Lưu Tô Tử cau mày thật sâu.
- Đứng lại, một cái bán yêu nho nhỏ như ngươi lại dám không để Thất quận chúa vào mắt, Thất quận chúa có thân phận bực nào, thành tâm muốn mời ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi, ngươi cũng không nên không biết xấu hổ.
Một vị nam tử mặc ngân sắc chiến giáp trầm giọng mà nói.
Vị nam tử mặc ngân sắc chiến giáp này tên là Lưu Hồng Viễn, chính là thúc phụ của Lưu Tô Tử.
Phong Phi Vân biết Lưu Tô Tử xuất hiện ở chỗ này tuyệt đối không phải tình cờ, nếu thật sự liều chết với đám người kia có lẽ chính là hợp với ý muốn của Lưu Tô Tử.
Lưu Tô Hồng lòng dạ độc ác, Lưu Tô Tử lại như thế nào lại là đèn cạn dầu.
Có thể ở trong tranh giành người thừa kế cảnh chủ phủ đánh đến một bước cuối cùng, đều là tồn tại tâm trí cao tuyệt, Lưu Tô Tử không thể nào bởi vì Phong Phi Vân đã từng cứu nàng liền trơ mắt nhìn Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Hồng cường cường liên hợp, cái đó và lợi ích của nàng không tương xứng.
Nam nhân sẽ không ở trước đại sự nói giao tình, nữ cường nhân ở trước mặt đại sự cũng tuyệt đối sẽ không nói giao tình.
Tranh giành cảnh chủ, chí thân cũng sẽ giết, huống chi chỉ là bằng hữu có chút giao tình.
Phong Phi Vân không muốn lưu lại chỗ này, xoay người rời đi, cũng không có để ý tới Lưu Hồng Viễn kêu gào.
- Ghê tởm!
Lưu Hồng Viễn không nghĩ đến một tên bán yêu thế nhưng không xem lời nói của hắn vào đâu, hai chân trầm xuống, trên cánh tay hiện ra hai cái thú hồn, hóa thành hai đầu thú chưởng ấn khổng lồ hướng Phong Phi Vân áp xuống.
Tất cả những tu sĩ kia đều khẽ lui về phía sau, bị khí thế trên người Lưu Hồng Viễn chấn trụ.
Phong Phi Vân nhướng mày, cước bộ dừng lại, trong mắt sinh ra lệ sắc âm trầm, trên cánh tay hiện ra một phiến phật quang, có từng tòa hư ảnh thế giới ở trên cánh tay hắn hiện lên.
Hắn cũng không xoay người, cánh tay phản ngược vung ra, trực tiếp đem Lưu Hồng Viễn đánh bay.
- Thình thịch!
Khôi giáp của Lưu Hồng Viễn rách nát, hộc một búng máu, lăn trên mặt đất không cách nào bò dậy.
Những tu sĩ kia bên cạnh Lưu Tô Tử đều nghe nói qua sự cường đại của bán yêu này, từng đã đánh bại Cố bát thiếu gia đệ nhất thiên tài Diệp Hồng cảnh, nhưng mà đều chưa tận mắt nhìn thấy cho nên trong lòng cũng là khinh thị mấy phần, nhưng mà giờ phút này tận mắt nhìn thấy thực lực của bán yêu này, sắc mặt của mọi người đều trở nên tái nhợt, chỉ có im lặng.
Phật quang trên cánh tay của Phong Phi Vân thu liễm, nói:
- Tử công tử, ta đối với ngươi không có uy hiếp, đừng lại tìm người tới đối phó ta, đối thủ của ngươi chính là Đại quận chúa.
Lưu Tô Tử trợn trắng mắt nói:
- Phong Phi Vân, chúng ta miễn cưỡng cũng có thể xem như bằng hữu, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên lẫn vào trong việc tranh giành người thừa kế của cảnh chủ phủ, bán yêu không có đại bối cảnh như ngươi sẽ chết rất nhanh, thành thật mà nói nếu không phải nhìn ở trên phần ngươi đã cứu ta hai lần, ta còn thật không muốn nói nhảm nhiều như vậy với ngươi, ngươi có biết ngươi là một người không biết thức thời chút nào hay không, hơn nữa rất khó sống chung.
Phong Phi Vân nhìn bầu trời một chút, cười cười, nói:
- Ta cùng Đại quận chúa là yêu nhau thật lòng, nếu như Tử công tử thật sự là bằng hữu của tại hạ, xin thối lui khỏi tranh giành người thừa kế cảnh chủ.
- Ngươi đây là đang nằm mơ!
Lưu Tô Tử lắc đầu thở dài.
- Không sai, ngươi đây là đang nằm mơ!
Một cái thanh âm oanh minh vang lên, giống như là một phiến lôi đình cuồn cuộn mà qua, một kiện cổ đỉnh huyền phù ở trường không, cao chừng mấy chục thước, toàn thân phát ra tử sắc quang mang, bên trên cổ đỉnh có một trung niên nhân mặc bạch sắc trường bào đang đứng, trầm giọng mà nói:
- Một tên bán yêu cũng dám đánh đệ tử của Lưu Ly gia tộc chúng ta bị thương, thật sự là muốn tạo phản rồi, hôm nay lão phu sẽ thay mặt cảnh chủ trấn giết tên cuồng đồ dĩ hạ phạm thượng như ngươi.
- Đăng!
Cổ đỉnh oanh áp xuống giống như là một tòa tử sắc tinh đồng sơn thể.
Một cỗ khí tức này thật sự là quá kinh khủng, trung niên nhân này càng là nhân vật cấp bậc Vũ Hóa hiền giả, một thân Vũ Hóa khí đều ngưng tụ ở trên cổ đỉnh.
Lưu Tô Tử cũng khẽ cau mày lại, chợt đã hiểu chuyện gì xảy ra, xem ra hết thảy đây đều là Bát thúc cùng những lão gia hỏa kia bố cục, Bát thúc cố ý bị Phong Phi Vân đánh trọng thương, sau đó lão gia hỏa này là có thể danh chính ngôn thuận đi trấn áp Phong Phi Vân.
Lão gia hỏa này xem ra cũng biết ta có chút giao tình với Phong Phi Vân, sợ ta không hạ sát thủ được, cho nên bọn họ tính toán tự mình xuất thủ.
Lưu Tô Tử có chút thương hại nhìn Phong Phi Vân một cái, nếu những lão gia hỏa kia đã quyết định muốn trấn áp hắn, đó khẳng định là có chuẩn bị mà đến, nàng nên nói đều đã nói, nên khuyên đều đã khuyên, cũng không cảm thấy có lỗi với Phong Phi Vân.
- Các ngươi làm đến cũng thật quá táo bạo đi, hắn nhưng là người của Đại quận chúa.
Ba vị lão giả kia ở phía sau Phong Phi Vân đều là cường giả, đồng thời xuất thủ, riêng mình tế ra linh khí, hướng cự đỉnh trên bầu trời kia oanh kích tới.
- Oanh!
Trên cổ đỉnh kích động ra một tầng tử sắc quang mang đem ba vị lão giả kia bắn bay ra ngoài.
Bạch bào trung niên nhân đứng ở trên cổ đỉnh kia trầm giọng mà nói:
- Lưu Phủ Thanh, Lưu Phủ Việt, Lưu Phủ Vũ, ba người các ngươi còn có ý tứ nói chuyện sao, nhìn xem một tên bán yêu kia khi dễ đệ tử Lưu Ly gia tộc ta như thế, thế nhưng lại không ra tay trấn áp, trơ mắt nhìn một tên bán yêu phát ra uy phong, sau này lại thu thập các ngươi.
Bạch bào trung niên nhân kia chính là một vị hiền giả thuộc về nhất mạch của Lưu Tô Tử, cũng là nhân vật có bối phận chữ "Phủ", tên là Lưu Phủ Vu.
Bất quá Lưu Phủ Vu nhưng là nhân vật đứng đầu thuộc về bối phận chữ "Phủ", đã sớm bước vào Vũ Hóa cảnh.
- Tiểu bói, biết điều một chút tự phế tu vi, theo bổn tọa đi luyện ngục đại lao, nếu không chờ đợi ngươi sẽ chỉ là một chữ chết.
Lưu Phủ Vu trầm giọng mà nói.
Phong Phi Vân lẳng lặng mà đứng, lộ ra vẻ rất thong dong, cũng không đem lời của Lưu Phủ Vu xem vào đâu.
- Lưu Phủ Vu, một mạch các ngươi làm đến thực sự quá phận rồi!
Lưu Phủ Thanh triệu hồi ra một thanh cự chuy, dẫn đén vạn thiên lôi điện, hướng Lưu Phủ Vu oanh áp qua.
- Đồ vô dụng, lúc còn trẻ không phải là đối thủ của ta, bây giờ còn muốn giao thủ với ta.
Lưu Phủ Vu khí độ thần tuấn, lực lượng trên người có thể bạt sơn, một chưởng đem Lưu Phủ Thanh đánh cho hộc máu, trực tiếp quỳ phục ở trên mặt đất, hai chân đều bị đánh gãy.
Lưu Phủ Việt cùng Lưu Phủ Vũ cũng liên tục xuất thủ, nhưng mà lại đều bị Lưu Phủ Vu đã gục trên mặt đất, quỳ xuống một loạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.