Tay Lưu Tô Hồng ngưng lại ở đó, không nhúc nhích, trong cặp mắt tràn đầy thần sắc băng hàn, toàn bộ phòng đều trở nên vô cùng băng hàn.
PHỐC.
Chiếc linh đăng kia cũng bị đông cứng lại.
Toàn bộ không gian đều trở nên hắc ám, nhưng đối với loại cường giả cấp bậc như Lưu Tô Hồng và Phong Phi Vân mà nói, có ánh sáng hay không đều như nhau cả.
Hai người cứ như vậy dừng ở đối phương.
- Hôn sự với Cố lão bát là chuyện thương thảo giữa gia gia ta và gia gia của hắn, cũng chưa định ra, ngoại giới cũng không biết, bởi vì Cố lão bát cấu kết với người của Âm Phủ Giới nên hiện giờ Cố Gia đã trục xuất hắn ra khỏi gia môn, hôn sự giữa chúng ta tự nhiên cũng biến mất.
Trầm ngưng chỉ chốc lát.
- Nữ tử đã đính hôn với ngươi là ai?
Lưu Tô Hồng cũng không đề cập tới Đại Khôi Lỗi Thuật, mà trước tiên hỏi chuyện này.
Phong Phi Vân nghĩ nghĩ, nói:
- Nói với ngươi rồi, cũng không có bất cứ tác dụng gì, ngươi chỉ cần biết rõ ta không lừa gạt ngươi là được.
- Ngươi không nói cũng không sao, ta tự nhiên sẽ đi thăm dò.
Trên mặt Lưu Tô Hồng không hề có dáng cười, rất cường thế nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng ta chỉ là vì Đại Khôi Lỗi Thuật mới muốn gả cho ngươi, ta cũng không phải một nữ nhân không có nam nhân thì không được, chỉ có điều... Ngươi cũng phải hiểu một việc.
Nàng hít một hơi thật sâu, nói:
- Ngày đó không phải ngươi ngủ ta, mà là ta ngủ ngươi, nếu ngươi đã trở thành nam nhân của ta, vậy thì ngươi là của ta, đừng hòng ai nhúng chàm được, cho dù không chiếm được lòng của ngươi cũng không sao cả, ta... Không muốn thứ kia.
Nói xong lời này, nàng liền đứng dậy rời đi.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng lưng uyển chuyển rời đi của nàng, ngón tay sờ lên cằm, trầm mặc thật lâu.
PHỐC.
Hắn bắn ra một điểm ánh lửa, lần nữa thắp sáng linh đăng, hào quang sáng quắc, thật là hoa mỹ.
- Nữ nhân này ham muốn chiếm giữ thật mạnh.
Mao Ô Quy từ trong ngực Phong Phi Vân bò ra, rơi vào trên Thanh Ngọc trác thai.
Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy a, cũng chỉ có nữ nhân như vậy, mới có thể trở thành người được đề cử thừa kế Cảnh chủ, những nữ tử dáng vẻ kệch cỡm kia so với nàng vẫn kém một đoạn.
- Sao ngươi luôn gặp phải nữ tử như vậy thế?
Phong Phi Vân nghĩ nghĩ, nói:
- Chỉ có nữ tử tâm trí cường đại mới có thể có tu vị cường đại, phàm là nữ nhân tu vị cường đại đều có rất nhiều điểm giống nhau, cao ngạo, tự phụ, đa trí, quyết đoán, lòng dạ... Dã tâm.
- Nữ tử không có những thứ này cũng đã sớm lập gia đình sinh hài tử, sao có thể đạp vào con đường cường giả được.
Mao Ô Quy nhẹ gật đầu, nói:
- Vị Thủy Nguyệt Thánh nữ kia tựa hồ không như ngươi nói?
Phong Phi Vân lại cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:
- Nàng đích thật là một ngoại lệ, không thể xem nàng như nữ nhân bình thường được.
Tối nay, trăng sáng nhô lên cao, dạ lãng sao thưa.
Một đạo lệ ảnh bạch sắc từ phía chân trời bay thấp xuống, chân đạp lên hồ nước, một đạo rung động rất nhỏ đẩy ra, khiến ngọn đèn dầu trên mặt hồ cũng phải lu mờ.
Xôn xao.
Bộ pháp nàng rất nhẹ nhàng, như một mảnh lá cây bay xuống xuống, rơi vào bên ngoài cửa sổ, áo trắng chậm rãi rủ xuống, bộ ngực sữa hơi nhảy, thánh tính chảy xuôi, tóc dài như thác nước, trên lưng có một thanh cổ kiếm, như một vị trích tiên hạ phạm không ăn nhân gian khói lửa vậy.
- Nói xấu sau lưng người khác, cũng không phải một loại thói quen tốt đâu.
Cặp môi đỏ mọng của nàng như đan, hàm răng óng ánh, thanh âm rất là không linh.
Phong Phi Vân ngồi ở bên trong cửa sổ, trong tay vẫn cầm lấy hồ sơ cổ xưa, có chút nhìn qua thân ảnh bên ngoài, cười nhạt một tiếng:
- Ta cho rằng Thánh nữ đại nhân xấu hổ không chịu nổi, không dám gặp ta nữa chứ?
Gió mát thôi qua, khiến một mảnh cánh hoa bên hồ rơi xuống đầu ngón tay, như một mảnh hoa vũ phấn hồng bay đến.
Hiên Viên Nhất Nhất u thán một tiếng, nói:
- Ta không thích nhất là nói dối, cũng ghét nhất người khác nói dối, lúc ấy nếu ta không nói ra ngươi tu luyện chính là Đại Khôi Lỗi Thuật, chỉ sợ ngươi nhất định sẽ nói dối, ta đây là đang giúp ngươi đổi đi thói quen xấu.
Phong Phi Vân vuốt vuốt da đầu, nói:
- Ta hiện giờ rốt cuộc biết vì sao ngươi không có những đặc thù của nữ nhân tu vị mạnh mẽ như ta nói rồi, bởi vì ngươi căn bản không phải là nữ nhân.
- Chẳng lẽ ta là nam nhân sao?
Hiên Viên Nhất Nhất thản nhiên nói.
- Ngươi đã không phải nữ nhân, cũng không phải nam nhân, mà là loại người thứ ba.
Phong Phi Vân sau khi do dự nửa ngày mới nói:
- Đúng, nhất định là loại người thứ ba.
Hiên Viên Nhất Nhất ngược lại cũng không tức giận, bàn tay mở ra, một tòa Tiên Cung tinh xảo xảo diệu hiện ra trong lòng bàn tay của nàng, bên trong Tiên Cung bay ra hai đạo quang điểm, rơi xuống mặt đất, hóa thành hai mỹ nhân tuyệt sắc, đúng là Diêu Cát và Tuyết Lang.
Nàng lại thu hồi Tiên Cung, nói:
- Người ngươi muốn, ta đã giúp ngươi mang về bình yên vô sự.
Phong Phi Vân nói:
- Mục đích ngươi đến chỉ sợ không chỉ là mang các nàng tới đi?
Hiên Viên Nhất Nhất sau khi do dự sau nửa ngày, vẫn nói ra:
- Ngày đó, ta nhìn thấy chuyện ngươi và Tô Tử làm ở Mộng Thiên cư lý.
Thần sắc Phong Phi Vân có chút sửng sốt, nàng đang nói cái gì, sau khi hồi tưởng nửa ngày, hắn mới phản ứng lại, chẳng lẽ... Nàng chỉ chính là chuyện giữa ta và Lưu Tô Hồng.
Lúc ấy Lưu Tô Hồng biến thành bộ dáng Lưu Tô Tử, muốn lấy "Phượng Hoàng huyết dịch" trên người Phong Phi Vân, kết quả ngược lại khơi dậy Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân, bị Phong Phi Vân cướp đi hồng hoàn.
Chẳng lẽ chuyện lúc đó đã bị Hiên Viên Nhất Nhất nhìn thấy rồi?
Phong Phi Vân lúc đó thần trí một mảnh hỗn loạn, căn bản không có khả năng phát giác được có người đến.
Cái này nguy rồi.
Hiên Viên Nhất Nhất hiện giờ khẳng định còn chưa chính diện nói qua chuyện này với Lưu Tô Tử, nhưng hai người bọn họ tình cảm vô cùng tốt, nói loại chuyện này cũng chỉ là sớm muộn.
Một khi Hiên Viên Nhất Nhất nói ra chuyện này, dùng thông minh tài trí của Lưu Tô Tử nhất định sẽ đoán được chính thức phát sinh quan hệ với Phong Phi Vân chính là Lưu Tô Hồng.
Một khi để Lưu Tô Tử nắm được cái tay cầm này, vậy thì khi có thể triệt để đánh bại Lưu Tô Hồng, Lưu Tô Hồng tất nhiên sẽ phải đi vào Tĩnh Thiền viện, thanh đăng khô tọa cả đời, nhưng Phong Phi Vân thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Chẳng lẻ phải nói tình hình thực tế cho Hiên Viên Nhất Nhất, bảo nàng không nên lan truyền ra ngoài sao?
Phong Phi Vân lập tức chối bỏ ý nghĩ này, quan hệ giữa Lưu Tô Tử và Hiên Viên Nhất Nhất tốt như vậy, nhất định sẽ đứng ở bên phía Lưu Tô Tử, nếu thật sự nói cho nàng biết tình hình thực tế, chỉ sợ đêm nay chính là tử kỳ của mình.
Việc này quan hệ đến tánh mạng của mình, Phong Phi Vân không thể không chú ý cẩn thận, bất luận kẻ nào cũng không thể tin tưởng.
Mấy ngày nữa, hôn sự giữa hắn và Lưu Tô Hồng cũng sẽ được định xuống, đến lúc đó Hiên Viên Nhất Nhất nhất định sẽ giúp Lưu Tô Tử xuất đầu, đến lúc đó cũng là khi chuyện bại lộ.