Linh Chu

Chương 1559: Tối cường giao phong (1)




Da thịt của nàng tinh khiết, xếp bằng trên hư không, chậm rãi nhắm hai mắt lại, một cổ khí tức hoàn toàn bất đồng với Phong Phi Vân hiện ra trên người nàng, đó là một loại yên lặng, bình thản chi khí.
Oanh.
Trên cánh tay Phong Phi Vân hiện lên từng đạo thú vân, sinh trưởng ra một tia thần vũ xích hỏa, hỏa diễm thiêu đốt, như một tòa núi cao bốc lên lên hỏa diễm đè ép về phía Hiên Viên Nhất Nhất.
Hiên Viên Nhất Nhất vẫn nhắm lấy hai mắt, áo trắng trên người bồng bềnh, duỗi ra một ngón tay ngọc điểm tới Phượng Hoàng Trảo Ấn.
Cổ kiếm trên lưng nàng cũng theo đó bay ra, cơ hồ như đồng bộ với ngón tay nàng.
Bành.
Vô số hỏa diễm nổ tung, hóa thành ngàn vạn hỏa vũ, xông tới giữa hai người, năng lượng mà mỗi một đoàn hỏa diễm mang theo đều cường hoành đến dọa người, rơi vào trên biển, có thể khiến cả một phiến hải vực đều bị bốc khô.
Những sinh linh bên trong Thiên quốc đều bị cổ khí tức này chấn nhiếp, trở nên nôn nóng bất an, chuyển ánh mắt về phía nam, có thể cảm nhận được Nam Hải cách đây mấy trăm dặm khẳng định đang phát sinh chiến đấu kinh thiên động địa nào đó.
Hiên Viên Nhất Nhất như là một gốc U Lan cắm rễ trên hư không, ngọc thân thể bất động, tâm tư trầm ngưng, ngón tay giống như bạch ngọc tạo thành, mỗi một nháy mắt đều đâm ra mấy trăm đạo kiếm ba, một cổ kiếm ý tràn ngập trong toàn bộ thiên địa.
Phong Phi Vân mặc Long Lân Phượng Bì Y, căn bản không sợ những kiếm khí có thể trảm thánh hiền kia, trên bàn tay đánh ra từng đạo thần thông khủng bố .
- Phượng Hoàng Liệt Thiên.
- Càn Khôn Thế Giới
- Phượng Hoàng Nghiệt Hỏa.
- Phật Hiệu Vô Biên.
. . .
...
Cùng lúc đó, Thiên Tủy Binh Đảm cũng hóa thành vô số tiểu kiếm, tựa như từng khỏa lưu tinh tán toái, va cham với "Tâm Kiếm Vực" mà Hiên Viên Nhất Nhất khởi động.
- Nhất niệm phong khởi, nhất niệm sinh diệt, nhất niệm luân hồi
Hiên Viên Nhất Nhất bỗng nhiên đứng lên, thon dài xinh đẹp, đứng ở ven biển, nắm cổ kiếm bay trên hư không thân trên tuôn ra một cổ kiếm ý vô cùng, một kiếm bổ ra ngoài.
Kiếm khí một kiếm này không phải chuyện đùa, tựa như rút sạch khí của trọn cả vũ nội, toàn bộ thế giới tựa hồ cũng bị một kiếm này của nàng hủy diệt.
Phong Phi Vân vội vàng bay ngược, hai tay như Đại Bằng giương cánh, Ngũ Tọa Vực toàn bộ bộc phát ra, hắn mà biểu hiện cường đại nhất phải kể tới "Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực", "Vạn Thú Chiến Vực", "Kim Tằm Phật Vực" .
Ba tòa vực này mỗi khi triển khai một tòa đều như triển khai thế giới hoàn toàn bất đồng vậy.
Về phần "Đại Diễn Vực" và "Thánh Vực", một cái chính là vực vô hình vô chất, một cái là vực tồn tại trong thân thể Phong Phi Vân, ngược lại không có khí thế cường đại bao nhiêu, chỉ để lộ ra một cổ khí tức như có như không.
Ầm ầm.
Hiên Viên Nhất Nhất một kiếm này đã triển khai kiếm ý "Nhất niệm sinh diệt", đủ để quét ngang những Vũ Hóa Hiền Giả kia, trảm phá cả "Phượng Hoàng Hỏa Thần Vực", "Vạn Thú Chiến Vực", "Kim Tằm Phật Vực", cổ kiếm xuyên thấu "Đại Diễn vực", trực tiếp đâm vào trái tim Phong Phi Vân.
Tốc độ của Hiên Viên Nhất Nhất cũng không biết đạt đến mức nào, ở bên ngoài hơn mười dặm trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước người Phong Phi Vân.
Trong thân thể nàng lao ra từng đạo lưu quang màu trắng, ngăn cản lượng lực từ vực mà Phong Phi Vân phóng xuất ra, cầm trong tay trường kiếm, mũi kiếm chỉ về phía thân thê hắn.
Động tác nhìn như chậm chạp đến cực hạn, nhưng lại khiến người không cách nào né tránh được.
Trên người Phong Phi Vân tuy rằng mặc Long Lân Phượng Bì Y, nhưng kiếm trong tay Hiên Viên Nhất Nhất cũng không phải phàm phẩm, cách Long Lân Phượng Bì, đâm cổ kiếm vào trong thân thể Phong Phi Vân.
Ngực Phong Phi Vân truyền đến một tia cảm giác đau đớn, nhưng tâm thần vẫn tỉnh táo như trước, ánh mắt của hắn cách mắt Hiên Viên Nhất Nhất nửa mét, có thể rõ ràng từng sợi lông mi, trong con mắt xinh đẹp của nàng còn có cái bóng của hắn, lại rõ ràng như vậy.
Hắn không chút kinh hoảng, trong thân thể Thánh Linh chi khí ngưng tụ, mang theo một cổ uy thế mênh mông cuồn cuộn, ngưng tụ trên ngón tay, điểm về phía ngực Hiên Viên Nhất Nhất.
Phong Phi Vân điều động chính là Thánh Linh chi khí, một khi trảm phá tâm của nàng, đủ để diệt đạo của nàng.
Cho dù chết, cũng phải đồng quy vu tận.
XÍU... UU!.
Cổ kiếm vốn đang không ngừng đẩy vào ngực Phong Phi Vân, bỗng nhiên biến mất, Hiên Viên Nhất Nhất trở tay thu hồi cổ kiếm lại.
Ngọc thể linh lung thước tha của nàng lui về sau một bước, chợt liền lại lui ra ngoài ba mươi trượng
- Nàng vì sao lại đột nhiên thu tay, chẳng lẽ nàng đã cảm giác được Thánh Linh chi khí trong thân thể ta sao?
Ánh mắt Phong Phi Vân trầm ngưng, nhất thời nửa khắc không biết có nên đánh ra Thánh Linh chi khí hay không.
Đúng lúc này Hiên Viên Nhất Nhất đã thối lui đến ngoài ba mươi dặm, dùng tu vi của nàng và sự huyền bí của "Thiên Nhai Đạo", lại có khoảng cách xa như vậy, cho dù có chém ra Thánh Linh chi khí thì tỷ lệ làm bị thương hắn cũng rất nhỏ.
- Ta có thể đáp ứng ngươi, tạm thời đợi trong Thiên quốc ba tháng, bất quá ngươi phải nói cho ta biết là vì sao?
Hiên Viên Nhất Nhất dáng người mênh mông, thanh âm thanh mỹ, trên người chung quy vẫn luôn có một loại cảm giác không ăn nhân gian khói lửa.
Xem ra nàng vẫn chưa phát giác ra Thánh Linh chi khí trong thân thể ta.
Cũng đúng, có Đại Diễn Vực ngăn cách, cho dù linh giác của nàng có cường đại thế nào đi nữa, đoán chừng cũng rất khó phát giác được khí tức lưu động trong thân thể ta.
Phong Phi Vân không chút dấu vết thu ngón tay vào, cười nói:
- Nguyên nhân này, ta tạm thời vẫn không thể nói cho ngươi biết được, đợi đến lúc có thể nói, dĩ nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết, lại nói Thánh nữ điện hạ sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý thế?
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Ta muốn ngươi cũng đáp ứng ta một điều kiện.
- Chỉ cần Thánh nữ điện hạ tạm ở lại Thiên quốc ba tháng, bất luận điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng.
Phong Phi Vân rất có phong độ thân sĩ cười, nhưng nói ra lại không giống thân sĩ một chút nào:
- Kể cả lấy thân báo đáp.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Thiên phú của ngươi có lẽ không phải là tồn tại cao cấp nhất trong những người ta từng thấy, nhưng chiến lực của ngươi lại khiến rất nhiều người theo không kịp, nhân tài như ngươi không nên bị mai một.
- Ngươi không phải muốn ta đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đấy chứ?
Phong Phi Vân cười nói.
Hiên Viên Nhất Nhất lắc đầu, nói:
- Ngươi chỉ cần đáp ứng ta điều kiện này là đủ rồi, về phần muốn ngươi làm gì... Ngươi bây giờ biết cũng không được gì, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ liên hệ ngươi.
- Tốt, ta đáp ứng.
Phong Phi Vân cũng rất sảng khoái, nói:
- Chính vì nguyên nhân đó nên Thánh nữ điện hạ mới hạ mình thỏa hiệp sao?
Hiên Viên Nhất Nhất nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, đôi mắt kia xinh đẹp nói không nên lời, nói:
- Chẳng lẽ ngươi quên ta còn thiếu nợ ngươi một nhân tình sao?
Phong Phi Vân sờ lên cằm, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, nói:
- Ta ngược lại đã quên mất chuyện này, Thánh nữ đại nhân thật là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sớm biết vậy thì trận này chúng ta đã không cần đánh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.