Linh Chu

Chương 1570: Lâm Các lão (2)




- Đi, đi, đi, nữ nhân luôn lải nhải như vậy, vẫn cảm thấy lần này chỉ cần hai người chúng ta đi là đủ rồi, tỷ ta nên lưu lại cùng Đại quận chúa... Tỷ, ngươi đừng tốn hơi thừa lời nữa, ta không có ý tứ gì khác, ý của ta là nói việc nhỏ chân chạy này, nam nhân chúng ta làm là được rồi, nhân vật như ngươi và Đại quận chúa nên làm một ít chuyện quan trọng trù tính chung đại cục, Phong Phi Vân, ngươi nói ta nói có đúng không.
Phong Phi Vân một bước leo lên cổ xa đã sớm chuẩn bị tốt, cười nói;
- Vẫn có vài phần đạo lý.
Hàm răng Du Tử Lăng nghiến vang lên.
Lú ba người Phong Phi Vân đi tới tiên thành mà Lâm Các lão ở lại thì đã có rất nhiều người đuổi đến, đều sứ giả mà thế tử và quận chúa các Cảnh Chủ Phủ điều động đến
Đều là một phương anh tài, thiên tư tuyệt diễm, hình dạng xuất chúng, như là tụ hội của thiên kiêu một hồi tuổi trẻ vậy.
Tràng diện lộ ra có chút giương cung bạt kiếm, đều coi đối phương là đối thủ cạnh tranh, thậm chí xuất hiện cả chuyện đánh đập tàn nhẫn.
- Lần này Tây Linh Cảnh chúng ta nhất định sẽ trở thành Đại tước cảnh, Thương Sơn Cảnh các ngươi vẫn mau sớm rời đi thì hơn.
Một thiếu nữ đầu đầy tóc dài màu đỏ ra tay, vươn ra cánh tay mảnh khảnh, một chưởng đánh cho một tên to con cao 7m phải thổ huyết.
Két...
Đúng lúc này, thiên môn mở ra, bên trong đi ra một đồng tử, bộ dáng ước chừng mười một, mươi hai tuổi, quét mắt liếc những tu sĩ trẻ tuổi bên ngoài, nói:
- Các lão có nói, sẽ không nhận thu bất luận một bái thiếp nào, các vị mời quay về đi.
- Tiểu đồng nhi, trở về bẩm báo một tiếng, chúng ta chính là sứ giả mà Lục thế tử Tây Linh Cảnh Chủ Phủ điều động đến, Lục thế tử chúng ta đối với Các lão ngưỡng mộ đã lâu, rất muốn đón tiếp lão nhân gia ông ta, đây là một ít lễ mọn kính dâng.
Thiếu nữ đầu đầy tóc hỏa hồng kia đi tới, mặc bạch ngân áo giáp, trên lưng ngọc mảnh khảnh treo một thanh kiếm bản rộng, kiếm còn rộng hơn cả eo của nàng.
Nàng đưa một cái hộp đỏ sẫm tới.
Đồng tử kia cũng không tiếp nhận lễ hộp, đạm mạc nói:
- Ta đã nói qua Các lão sẽ không nhận thu bất luận bái thiếp nào, tự nhiên cũng sẽ không thu bất luận quà tặng gì.
Thiếu nữ kia thân phận không thấp, trước nay chưa từng có ai có thái độ này với nàng, khiến nàng rất tức giận, nhưng lại đè nén lửa giận xuống, không tùy tiện ra tay.
- Không thấy thì không thấy, có gì hay chứ, hừ.
Nàng mang theo một đám hộ vệ mặc thiết khải quay người rời đi.
Tất cả mọi người nhìn có chút hả hê, rất thích ý nhìn thấy bộ dáng thiên chi kiều nữ mũi dính đầy tro như thế.
Mặc Ngân đi đến trước Thiên Môn, cung kính cúi đầu, nho nhã lễ độ nói:
- Vị này đồng tử tiểu ca, này ta chính là sứ giả của Thất quận chúa Diệp Hồng Cảnh, Thất quận chúa đối với Các lão cũng rất ngưỡng mộ, bất quá quận chúa biết rõ Các lão bận rất nhiều việc, không dám tùy ý quấy rầy, chỉ viết một lá thư, hi vọng đồng tử tiểu ca có thể thay ta chuyển giao.
Mặc Ngân thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến vị tiểu đồng tử này nhiều thêm vài phần hảo cảm, có chút chắp tay hoàn lễ nói:
- Thì ra là sứ giả của Thất quận chúa Diệp Hồng Cảnh, Các lão từng nói qua, thiên hạ hôm nay, chỉ có Hồng Trú Nhân Tước là anh hùng nhất, hùng tài vĩ lược, ngàn năm thành Chiến Thần, rất khiến người bội phục.
Mặc Ngân thụ sủng nhược kinh, vui vẻ nói:
- Vậy Các lão nguyện ý tiếp kiến Thất quận chúa rồi sao?
Tiểu Đồng tử lắc đầu, nói:
- Thời gian Tước phủ ước định sắp tới, lúc này tiếp kiến các vị thế tử và quận chúa sẽ gây chuyện thị phi, cho nên Các lão hiện giờ dù là người nào cũng không gặp, đợi đến sau Tước phủ ước định, Các lão sẽ đích thân thiết yến khoản đãi các vị thế tử và quận chúa để bồi tội.
Mặc Ngân lộ ra thần sắc thất vọng, người khác cũng đã nói rõ ràng vậy rồi, nếu lại kiên trì không đi thì cũng lộ ra quá không thức thời.
Những sứ giả đến từ tất cả các cảnh đều lắc đầu, âm thầm thở dài, nếu Lâm Các lão đã nói rõ sẽ không nhúng tay vào việc này, như vậy xem như đã triệt để đoạn đi niệm tưởng của tất cả mọi người rồi, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội từ nơi khác thôi.
- Đều nói vị Lâm Các lão này xử sự khéo đưa đẩy, đa mưu túc trí, quả nhiên bất hư truyền, hắn biết rõ nhúng tay vào Tước phủ ước định sẽ đắc tội với người, bởi vậy liền tỏ rõ thái độ không nhúng tay vào việc này, như vậy thì không phải đắc tội với ai cả rồi.
Du Tử Lăng cũng hít một tiếng.
Du Tử Lâm nhíu mày, nhìn về phía Phong Phi Vân, nói:
- Xem ra chỉ có thể tìm người khác, hắc hắc, Mặc Ngân ăn hết canh cửa, định rời đi rồi.
Mặc Ngân vf Diệp Hồng Cảnh mấy tài tuấn của Trung Cổ thế gia đi qua, lạnh buốt nhìn bọn người Phong Phi Vân, nói:
- Có cái gì buồn cười, Lâm Các lão tỏ rõ thái độ sẽ không gặp bất luận kẻ nào rồi, các ngươi nếu không sợ mũi dính đầy tro thì cứ đi thử xem.
Du Tử Lâm có chút phẫn uất, nói:
- Chẳng lẽ ta còn không dám sao...
Phong Phi Vân dùng một tay ngăn Du Tử Lâm lại, nói:
- Nếu Các lão đã cố ý tránh hiềm nghi, chúng ta vẫn nên trở về đi.
- Ha ha, đã biết rõ bán yêu đều là loại nhát gan sợ phiền phức, sợ hãi bị người cười nhạo, thậm chí ngay cả đi nếm thử cũng không dám, thật sự là buồn cười, chúng ta đi.
Mặc Ngân trên mặt mang theo vẻ mỉa mai, cùng những anh tài kia nghênh ngang rời đi.
- Đại quận chúa sao lại vừa ý loại bất lực này chứ?
- Hắc hắc...
Du Tử Lâm rất là tức giận, nói:
- Phong Phi Vân, ngươi sao lại ngăn ta, ngươi sợ mất mặt, ta không sợ, cho dù mất mặt thì sao, chung quy còn tốt hơn bị bọn hắn cười nhạo.
Phong Phi Vân một lần nữa leo lên cổ xa, nói:
- Vậy ngươi đi đi.
Du Tử Lâm liền ngẩn người, quay đầu lại nhìn nhìn, tất cả sứ giả bên ngoài Thiên Môn đều đã nhao nhao thất vọng rời đi, Thiên Môn cũng lần nữa đóng lại, nếu lúc đi đi gõ cửa, sợ rằng chỉ khiến Lâm Các lão gia tăng ác cảm với Đại quận chúa.
Du Tử Lăng nói:
- Còn thất thần làm gì, trở về thôi.
- Nha.
Du Tử Lâm tuy rằng rất không cam, nhưng vẫn leo lên cổ xa, ngồi ở trong xe vẫn rầu rĩ không vui, luôn cảm thấy bị người đánh một tát vào mặt, cực kỳ khó chịu.
Phong Phi Vân từ đầu đến cuối đều biểu hiện rất bình tĩnh, thẳng đến khi cổ xa rời đi được một canh giờ mới nói với người hầu lái xe bên ngoài:
- Dừng lại ngay chỗ này.
Cổ xa dừng lại, Phong Phi Vân và ba người từ trên cổ xa đi xuống, sau đó, lại quay lại tòa tiên thành Lâm Các lão ở.
Mà cổ xa thì Trú Thiên Phủ, trên xe chở lấy khôi lỗi phân thân của ba người.
- Này, Phong Phi Vân ngươi đây là muốn làm gì.
Du Tử Lâm rất không minh bạch đuổi theo, ngăn ở trước người Phong Phi Vân.
Du Tử Lăng tiên nhan óng ánh, cặp môi đỏ mọng như đan, cũng rất tò mò Phong Phi Vân đây là muốn làm gì, người khác Lâm Các lão cũng đã nói rõ không muốn dính vào, hắn trở về làm gì, đây không phải là tự mình tìm khổ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.