Linh Chu

Chương 1657: Chúa tể Đỉnh Tỷ (2)




Sau khi hắn đi, những Vũ Hóa Hiền Giả trong Thái A cung mới thở dài một hơi, trên mặt của mỗi người đều mang theo vẻ u sầu, bọn hắn biết rõ nếu không thể tìm về Chúa tể Đỉnh Tỷ, đoán chừng buổi tối hôm nay bọn hắn sẽ phải đầu rơi xuống đất.
Mặt Trữ Gia Lâm cũng vặn vẹo, nắm chặt năm ngón tay, hạ lệnh:
- Phong tỏa toàn bộ Thánh đình Chúa tể cung, chỉ được phép vào, không cho phép ra, điều động tất cả nhân mã, lập tức tra tìm mỗi một tòa cung điện, bất luận người nào khả nghi đều phải bắt lấy cho ta, cho dù đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra người lấy đi Chúa tể Đỉnh Tỷ, chờ một chút!
Ánh mắt của hắn lăng lệ, thoáng bình tĩnh lại, nói:
- Tuyên bố với bên ngoài là Thánh đình Chúa tể bị người đâm bị thương, chúng ta đang tìm kiếm thích khách, nếu ai dám truyền việc Chúa tể Đỉnh Tỷ bị mất đi, hừ, tai họa toàn tộc.
Trữ Gia Lâm sắc mặt âm trầm, một kiếm chặt đứt một cánh tay của Thánh đình Chúa tể.
Thánh đình Chúa tể đau đến lăn qua lăn lại trên mặt đất, phát ra tiếng kêu như mổ heo.
Những Vũ Hóa Hiền Giả kia trong lòng đều run lên, nhao nhao bay ra Thánh đình Chúa tể cung, chạy đi đuổi bắt thích khách.
Trước giờ Thệ sư quốc yến, Thánh đình Chúa tể cung có thích khách, đâm Thánh đình Chúa tể bị thương.
Chuyện này rất nhanh liền kinh động tất cả mọi người, lực lượng phòng thủ của Thánh đình Chúa tể cung lập tức gia tăng lên gấp đôi, mỗi người đều thấp thỏm lo âu, sợ tai họa hàng lâm lên đầu mình.
Thánh đình Chúa tể cung, phàm là người khả nghi đều bị bắt lại.
Thánh vệ quân đô thống Tiêu Bạch Lãng khi nhận được tin tức này cũng bị dọa sợ, Thánh đình Chúa tể bị hành thích, đây chính là đại sự ah, liên quan đến việc phòng thủ của Thánh đình Chúa tể cung, không cẩn thận sẽ liên quan đến trên đầu mình ngay.
Có một thánh vệ quân tiến đến bẩm báo nói:
- Nghe nói tu vị thích khách kia cực kỳ cao thâm, ngay cả hộ quốc Hiền Giả Tống Linh Sư cũng bị hắn giết đi, hơn nữa nghe nói hắn chính là một Khôi Lỗi Sư cường đại, có thể dùng mái ngói biến khôi lỗi, dẫn dắt Thủ Hộ Giả rời đi, cho nên mới tiềm nhập được vào Thái A cung.
Tiêu Bạch Lãng sờ lên cái cằm, trầm tư, trong lòng thầm nghĩ, những Thủ Hộ Giả này thật đúng là thùng cơm, bình thường nguyên một đám cao cao tại thượng, bộ dạng vô địch thiên hạ, đến thời khắc mấu chốt thì lại như xe bị tuột xích.
- Hơn nữa. . . Hơn nữa nghe nói thích khách kia rất có thể đã sớm tiềm nhập Thánh đình Chúa tể cung, nói không chừng chính là người trong tước phủ.
Thánh đình Chúa tể cung không phải người nào cũng có thể tùy ý tiến vào, chỉ có người có địa vị rất cao trong tước phủ mới có thể, ví dụ như, Thánh đình nhất phẩm thiên, Bổ Thiên Các. . .
Tiêu Bạch Lãng sau khi nghe nói như thế, sắc mặt mãnh liệt biến đổi, trong óc lập tức nghĩ tới một người:
- Chẳng lẽ là hắn?
Tiêu Bạch Lãng biến thành một đạo lưu quang, bay về phái Thiên Thụy cung.
Ngay tại lúc đó, Trữ Gia Lâm mang theo một đội thánh vệ quân cũng đến bên ngoài Thiên Thụy cung, chứng kiến có hai thánh vệ quân thủ ở chỗ này, nói:
- Các ngươi thủ ở chỗ này làm gì?
Hai thánh vệ quân tướng sĩ đều quỳ một chân trên đất, một người trong đó nói:
- Hồi bẩm Nhị thế tử, chúng ta phụng mệnh Tiêu đô thống thủ hộ ở đây, có một vị đại nhân vật tạm thời nghỉ ngơi bên trong.
- Đại nhân vật, đại nhân vật nào?
Trong mắt Trữ Gia Lâm sinh ra vẻ cảnh giác.
Xôn xao.
Tiêu Bạch Lãng bay thấp xuống, khom người cúi đầu với Trữ Gia Lâm:
- Mạt tướng Tiêu Bạch Lãng, bái kiến Nhị thế tử. "
Trữ Gia Lâm lạnh giọng nói:
- Tiêu đô thống, ngươi có biết hiện giờ Thánh đình Chúa tể cung đến cùng đã xảy ra đại sự gì không?
- Thánh đình Chúa tể gặp chuyện, không ai không sợ hãi.
Tiêu Bạch Lãng nói.
Trữ Gia Lâm liếc qua Thiên Thụy cung, nói:
- Tiêu đô thống sẽ không mang thích khách vào Thánh đình Chúa tể cung đấy chứ?
Tiêu Bạch Lãng sợ tới mức vội quỳ trên mặt đất, nói:
- Thuộc hạ nào có lá gan kia, trong cung điện này chính là Phong Phi Vân của Bổ Thiên Các, ngày hôm qua Thánh đình Chúa tể cung phát sinh phản loạn, Phong Phi Vân giúp mạc tướng áp giải tù phạm, bận rộn suốt một đêm, Tước gia tự mình điểm danh muốn Phong Phi Vân tham gia Thệ sư quốc yến hôm nay, lúc ấy đã hừng đông để hắn xuất cung lại tiến cung tự nhiên là có nhiều phiền toái, bởi vậy mạc tướng tạm thời an bài hắn nghỉ ngơi chỗ này, chờ đợi Thệ sư quốc yến bắt đầu.
Kỳ thật trong lòng Tiêu Bạch Lãng cũng có chút hoài nghi là Phong Phi Vân, cho nên giờ phút này nói chuyện tự nhiên tận lực tránh xa quan hệ với Phong Phi Vân, đến lúc đó xử phạt cũng sẽ không nặng.
- Phong Phi Vân.
Trong mắt Trữ Gia Lâm sinh ra thần sắc trầm tư, đột nhiên trong mắt bắn ra hào quang:
- Ta nghe nói Phong Phi Vân cũng tinh thông khôi lỗi thuật, ngân ngân, xem ra thật sự có thể là hắn, tất cả mọi người nghe lệnh, bao vây cả Thiên thụy cung lại cho ta, không cho phép một con kiến thoát ra ngoài, Lăng trưởng lão, Mộc trưởng lão, Tiêu đô thống theo ta đi vào đuổi bắt thích khách.
Tiêu Bạch Lãng lộ vẻ mặt cầu xin, nếu Phong Phi Vân chính là thích khách ám sát Thánh đình Chúa tể, như vậy hắn khẳng định cũng không thoat khỏi liên quan, cho dù không đầu người rơi xuống đất thì đoán chừng vị trí đô thống cũng khó mà giữ được.
Trong mắt Trữ Gia Lâm mang theo thần sắc lo lắng, dẫn đầu đi vào Thiên Thụy cung, còn chưa đi vào, trong nội cung đã truyện đến thanh âm rên rỉ của nữ tử và tiếng thở dốc tục tằng của nam tử.
- Van ngươi. . . đừng mà. . . cũng đã nửa canh giờ rồi. . . Sắp chết. . .
Tiếng khóc thiêu nữ nương theo tiếng giường lắc lư truyền ra.
Bọn người Trữ Gia Lâm, Tiêu Bạch Lãng nghe được thanh âm vang lên liên tiếp bên trong, trong lúc nhất thời đứng nguyên ở đó, không biết có nên đi vào không.
Hai tên trường lão khác sắc mặt cũng cổ quái đứng đấy.
Chuyện này thật quá quỷ dị, vốn tất cả mọi người đã cảm thấy Phong Phi Vân chính là người đã lấy đi Chúa tể Đỉnh Tỳ, nhưng đến bên ngoài cửa cung lại nghe được thanh âm mây mưa thất thường bên trong, đặc biệt là tiếng rên rỉ của nàng kia, quả thực khiến mấy người bên ngoài cung điện đều bốc lên một cổ tà hỏa.
Trong cung điện.
BA~.
Người thiếu nữ kia bị tát một cái, bên trong truyền đến tiếng cười tiện tiện của Phong Phi Vân.
Tiếp theo là lời lẽ dơ bẩn liên tiếp của Phong Phi Vân:
- Con mẹ nó, ngươi là phi tử của Thánh đình Chúa tể, lại kém cỏi như vậy, làm kỹ nữ cũng không có tiền đồ, Lan Phức quận chúa kia, ngươi bò qua cho lão tử, lúc trước chúng ta còn chơi chưa tận hứng, giờ lại tiếp tục... Ai nha, không hổ là đệ nhất mỹ nhân trong hoàng tộc, đùi thật trắng, bộ ngực cũng quá đầy đặn rồi, nằm xuống, tách hai chân ra... Cái gì lần thứ năm, đau, đau cũng phải chơi, ai bảo Phong gia ta hôm nay cao hứng...
- Ah... Đau quá... Phong gia... Cầu ngươi...
- Chuyện gì xảy ra.
Trữ Gia Lâm sắc mặt có chút phát xanh, nhìn chằm chằm Tiêu Bạch Lãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.