Tuyệt tình như vậy.
Phong Phi Vân sờ lên mũi, ngày đó cũng không phải hắn cố ý chạy ra tước phủ hành quán, mà là cùng bọn người Tất Ninh Suất đi cướp sạch Thánh đình bảo khố, trong đó lại có không ít khúc chiết, khiến cho Phong Phi Vân cũng không quay lại tước phủ hành quán.
Lưu Tô Tử tự nhiên cho rằng Phong Phi Vân là chạy ra tước phủ hành quán, đầu phục Thần Thiên Tước phủ, cho nên đối với Phong Phi Vân không có sắc mặt tốt.
- TTiểu tử, thất quận chúa cũng đã nói không chút quan hệ với ngươi ròi, ngươi sao còn không thuận theo không buông tha như thế, muốn muốn chết phải không.
Một vị thế tử tước phủ lạnh giọng liếc Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân trừng ngược lại hắn một cái, nói:
- Mắc mớ gì tới ngươi, ngươi là ai?
- Ta chính là Đông Quan Cảnh Đại thế tử, ngươi nói ta là ai.
Vị tước phủ thế tử kia nhìn Phong Phi Vân rất không thoải mái, gọi ra một kiện linh khí chiến binh, muốn đánh cho Phong Phi Vân thành tàn phế.
- Đại thế tử, cần gì phải chấp nhặt với một tên bán yêu, chúng ta đi.
Đôi mắt Lưu Tô Tử hơi nháy, cười cười với Phong Phi Vân, sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, liền có một đám tài tuấn nối đuôi sau nàng mà đi.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của nàng, nhẹ nhàng sờ lên cái cằm, cảm thấy không hiểu thấu, mình cũng không làm gì, sao lại bị nàng vô duyên vô cơ chế nhạo vậy chứ.
- Phong Phi Vân, đây không phải là cô em vợ của ngươi sao, tại sao lại cười cười nói nói với người khác rồi.
Tất Ninh Suất từ dưới bàn bò lên đi, vỗ lên bờ vai Phong Phi Vân một cái.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi cũng được mời tham gia Thệ sư quốc yến sao?
- Cái này... Ta leo tường vào đây, còn có ông ngoại ta, hắn đang ở bên đó... Ồ, người đâu, mới vừa rồi còn thấy hắn đang ăn gì đó mà.
Tất Ninh Suất tìm kiếm khắp nơi một phen, nhưng vẫn không tìm được Tất mỗ gia, ngược lại thấy được bọn người Thiên Toán Thư Sinh, Vô Sắc Vô Tướng, Đông Phương Kính Thủy.
Tất Ninh Suất lôi kéo Phong Phi Vân rất nhanh né qua, nấp vào một khu vực khác, nói:
- Ngàn vạn đừng để Nhị thế tử bọn hắn nhìn thấy.
- Ngươi đoán chừng là sợ bị Tà Hồng Liên trông thấy a.
Phong Phi Vân cười nói.
- Hừ, nơi trọng yếu thế này bọn hắn cũng không mang ta theo, ta cũng chỉ có thể tự mình đi tham gia náo nhiệt thôi.
Tất Ninh Suất nói.
Phong Phi Vân nói:
- Mấu chốt là ngươi là một kẻ cắp, nơi trọng yếu ai dám mang ngươi theo chứ.
- Thôi đi..., đừng bẩn thỉu ta, vừa rồi tiểu di tử của ngươi cùng nam tử khác chuyện trò vui vẻ, sao cũng không mang theo ngươi thế?
Tất Ninh Suất liếc Phong Phi Vân, sau đó cười hắc hắc, nói:
- Nếu không chúng ta cũng đi thông đồng mấy quận chúa và thiên chi kiều nữ trẻ tuổi xinh đẹp đi?
- Cái này còn cần thông đồng sao?
Dưới con mắt trợn mắt há hốc mồm của Tất Ninh Suất, rất nhanh Phong Phi Vân liền mang theo hai vị mỹ nhân tuyệt sắc đi đi, đều có tư sắc khuynh quốc khuynh thành, đúng là Tiểu thánh công chúa và Lan Phức quận chúa.
- Ngưu vây jsao, vị này không phải là một trong Thánh đình tam đại mỹ nhân Lan Phức quận chúa sao?
Tất Ninh Suất đối với Phong Phi Vân quả thực bội phục đến tột đỉnh, chỉ một phút đồng hồ đã thông đồng hai tuyệt sắc giai nhân, tốc độ này quả thực khiến không người nào có thể với tới.
Phong Phi Vân mang theo Lan Phức quận chúa và Tiểu thánh công chúa rêu rao khắp nơi, dẫn đến không ít ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Rất nhiều người đều biết Lan Phức quận chúa và Tiểu thánh công chúa, trong nội tâm vô cùng hiếu kỳ, hai vị thiên chi kiều nữ hoàng tộc sao lại đi cùng với bán yêu này, thật quái dị.
Lưu Tô Tử đang nói chuyện với mấy vị tước phủ thế tử, nghe được tiếng nghị luận của mọi người liền không khỏi dời mắt về phía Phong Phi Vân, chứng kiến Phong Phi Vân ngồi trên một bàn ngọc, đang vui vẻ chạm cốc với Lan Phức quận chúa, vui vẻ ra mặt, bộ dạng thân mật nói không nên lời.
Năm ngón tay Lưu Tô Tử nắm chặt, sau đó liền đi về phía Phong Phi Vân nói:
- Đại Phong bán yêu, ngươi không phải không thích nữ nhân sao, sao giờ lại đi tai họa Lan Phức quận chúa người ta rồi?
- Ta cùng với Lan Phức quận chúa đang tâm tình nhân sinh, thất quận chúa, cớ gì lại nói ra lời này?
Phong Phi Vân nắm lấy ngón tay tuyết trắng nhỏ nhắn của Lan Phức quận chúa nhẹ nhàng vuốt ve, nói:
- Tay này lớn lên thật đẹp.
Lưu Tô Tử âm thầm truyền âm nói:
- Phong Phi Vân ngươi có còn muốn sống không, hôm nay bên ngoài là Thệ sư quốc yến, trên thực tế là Thần Thiên Tước gia muốn vào hôm nay trèo lên Chúa tể đại vị, Thần Thiên Tước gia một khi trở thành Chúa tể, sẽ không còn gì cố kỵ, tất cả người trong hoàng tộc đều phải chết, hiện giờ tất cả mọi người đang phủi sạch quan hệ với người hoàng tộc, rời đi càng xa càng tốt, ngươi ngược lại tốt rồi, dám thông đồng với Lan Phức quận chúa và Tiểu thánh công chúa.
Phong Phi Vân nhìn thoáng qua nàng, cũng truyền âm nói:
- Thần Thiên Tước gia hôm nay không thể làm Chúa tể được.
- Cái này cũng không phải ngươi nói là được.
Lưu Tô Tử bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy Phong Phi Vân quá tự cho là đúng.
- Ta hôm nay nói vậy là vậy.
Phong Phi Vân nhếch miệng cười cười với nàng.
Lưu Tô Tử nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, sau đó liền phẩy tay áo rời đi.
ánh mắt Phong Phi Vân trở nên càng lúc càng ngưng trọng, bỏ tay Lan Phức quận chúa xuống, thấp giọng nói bên tai nàng:
- Đi nói cho người trong hoàng tộc các ngươi biết, hôm nay tốt nhất đừng động thủ, bằng không thì sẽ có rất nhiều người chết đi đấy
Lan Phức quận chúa nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Đã muộn, trong bọn họ có một ít người đã dùng một ít thân phận đặc thù ẩn vào, giờ phút này mới ngăn cản bọn hắn... Thì đã trễ rồi.
Hoàng tộc quả thật tồn tại rất nhiều cường giả ẩn núp trong bóng tối, có một tổ chức thống nhất, Lan Phức quận chúa chính là một trong số đó.
- Vậy thì chỉ có thể mạo hiểm một lần thôi.
Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, kéo lấy Tất Ninh Suất tiến vào trong một tòa cung điện bí mật, sau đó giao Chúa tể Đỉnh Tỳ cho hắn.
Tất Ninh Suất cầm Chúa tể Đỉnh Tỳ trong tayy, cảm giác vạn phần trầm trọng, vừa nhìn đã biết đây là một báu vật vô giá, lập tức kích động:
- Phong huynh, ta cảm thấy cái đỉnh này không bình thường, tuyệt đối là đại bảo bối.
- Đây là Trấn quốc thần khí của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, Chúa tể Đỉnh Tỳ.
Phong Phi Vân nói.
Tất Ninh Suất như muốn rớt cằm xuống đất, nói:
- Không nghĩ đến Phong huynh lại là một người hùng hồn như vậy, loại bảo vật này... ta nào có tài đức gì... Ha ha, xấu hổ không dám đương, nhưng nếu Phong huynh thật sự muốn tặng cho ta, vậy thì ta cũng chỉ có thể thu vậy.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Ngươi bây giờ liền đưa Chúa tể Đỉnh Tỳ vào Thánh đình bảo khố, giao vào tay Hộ Thánh Chiến Thần, truyền thánh lệnh của Thánh đình Chúa tể, thỉnh cường giả của Hộ Thánh nhất tộc ra.
Tay Tất Ninh Suất run rẩy một phát, cảm giác đã bị Phong Phi Vân cho vào hố, nghiêm túc nói:
- Loại bảo vật cấp bậc này, ta không cần đâu.