Linh Chu

Chương 1672: Đệ nhất thiên tài ba vạn năm trước (2)




Trong Thánh đình bảo khố, một lão nhân mặc áo giáp hoàng kim đi ra, đứng trên dòng nham thạch, nhìn ra vực ngoại tinh không, trong đôi mắt phát ra vầng sáng màu hoàng kim, thân thể không ngừng bành trướng, cuối cùng biến thành một cự nhân cao ba trượng .
Hộ Thánh Chiến Thần tay cầm chiến phủ, đứng ở nơi đó vui mừng bất động, như một tượng thần do hoàng kim đúc thành vậy.
Ánh mắt Thần Thiên Tước gia nhìn chăm chú lên trên người lão nhân này, mắt hổ có chút co rụt lại;
- Tước Đài Nhạc.
Tước Đài Nhạc, cái tên này đối với tuyệt đại đa số mọi người ở đây đều rất lạ lẫm, chỉ số ít người là có ấn tượng.
Một vị Trí Sư tông sư già nua nói:
- Tước Đài Nhạc, đã từng là đệ nhất thiên kiêu của Thánh đình
- Cái gì đệ nhất thiên kiêu Thánh đình, chưa từng nghe nói qua đệ nhất thiên kiêu Thánh đình có người là Tước Đài Nhạc?
Cách mỗi vài chục năm, chắc chắn sẽ có tuyệt thế thiên tài xuất thế, chiến khắp thiên hạ vô địch thủ, đối với những người tuổi trẻ kia mà nói, tự nhiên là nhân vật khó lường, nhưng đối với những cường giả thế hệ trước mà nói, cái này cũng không là gì, dù sao cách mỗi vài chục năm đều có thể nghe đến một danh tự, dần dà cũng chẳng có gì phải kinh ngạc nữa.
Nhưng là đối với những trí sư kia mà nói, tự nhiên sẽ ghi nhớ lấy những tin tức này, cả đời cũng sẽ không quên.
Vị trí sư già nua kia nói:
- Hắn là đệ nhất thiên kiêu của Thánh đình vào ba vạn năm trước.
-. . .
Tất cả mọi người nói không ra lời đến.
Đệ nhất thiên kiêu ba vạn năm trước, ba vạn năm trước, trong cùng thế hệ t vô địch thủ, ba vạn năm sau sẽ kinh khủng đến mức nào?
Ba vạn năm thật sự quá lâu, thương hải tang điền, người và vật không còn, một người nếu có thể sống ba vạn năm, như vậy cùng thế hệ với hắn sợ rằng đều chết sạch hết rồi.
Đừng nói ba vạn năm, ba ngàn năm cũng đã quá dài rồi.
Hộ Thánh Chiến Thần từ từ nói:
- Không nghĩ đến, vẫn còn có người nhớ rõ tên của ta, ngay cả ta cũng sắp quên mất rồi.
Hộ Thánh Chiến Thần đứn đó, cùng Thần Thiên Tước gia đối mặt, hai người cách xa nhau mấy ngàn dặm, nhưng lại như gần trong gang tấc:
- Thần Thiên Tước, Đệ Lục Trung Ương Vương Triều cần chính là ổn định cùng thống nhất, chỉ có như vậy Nhân tộc mới có thể càng thêm cường thịnh, ngăn cản được sự xâm nhập của Yêu tộc, ngươi nên thu tay lại rồi.
Thần Thiên Tước gia lãng tiếng cười dài nói:
- Ta muốn đúng là ổn định cùng thống nhất, một khi bổn tước làm Chúa tể Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, Đệ Lục Trung Ương Vương Triều nhất định sẽ càng thêm phồn vinh hơn hiện giờ.
Hộ Thánh Chiến Thần lắc đầu, nói:
- Nhưng bây giờ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều chư hầu mọc lên san sát như rừng, từng người làm Vương, mà ngay cả đám tà nhân của Âm Gian Giới cũng dám đánh đến Thánh đình, cái này cũng gọi là phồn thịnh sao?
- Đây Đệ Lục Trung Ương Vương Triều dưới thống trị của Thánh đình Chúa tể thống trị, bổn tước chính là vì không quen nhìn cách cục hiện giờ, không quen nhìn Đệ Lục Trung Ương Vương Triều suy bại, cho nên mới muốn tự lập làm Chúa tể, trùng kiến một cái Đệ Lục Trung Ương Vương Triều càng cường đại hơn.
Thần Thiên Tước gia nói.
Hộ Thánh Chiến Thần nói:
- Vậy thì không còn gì để nói nữa rồi, chiến đi, nếu ngươi có thể thắng ta, lại nói chuyện trở thành Chúa tể cũng không muộn.
Hộ Thánh Chiến Thần tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng vẫn tràn ngập nhiệt huyết, chiến hồn trong thân thể cũng không ít hơn người trẻ tuổi.
Thần Thiên Tước gia tuy rằng thương thế còn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn chính là người cuồng ngạo tự tin, sẽ không lùi bước trước mặt bất kỳ người nào.
Những tu sĩ chung quanh bắt đầu lui lại, đây chính là tranh phong cấp bậc Bán Thánh, lực phá hoại quá mạnh mẽ, lui càng xa càng tốt.
Hộ Thánh Chiến Thần thét dài một tiếng, thanh âm như sấm sét, lập tức liền quyết đấu với Thần Thiên Tước gia, hai người ra tay như điện, thân hình biến hóa, phá toái hư không, từ Thánh đình đánh xuống mặt đất.
Căn bản không ai có thể thấy rõ chiến ảnh của bọn hắn, chỉ nhìn thấy trong bọn họ có người một cước giẫm trên mặt đất, lập tức liền dậm sụp mấy chục tòa sơn lĩnh.
Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, không ngừng chuyển đổi phương vị, khi thì nhìn lên trời, khi thì nhìn qua mặt đất, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng dáng.
Quá mức nhanh.
Phiến đại địa này cũng trở nên hoàng tàn khắp nơi, lúc trước vẫn còn là nơi dồi dào phì nhiêu, giờ phút này đã biến thành sa mạc hoang vu, rất nhiều nơi còn tuôn ra nham tương, biến thành tử vong chi địa.
- Hai người này thật lợi hại, ta có lẽ phải hoàn thành lần thứ sáu thi biến, mới có thể tranh phong với bọn hắn.
Nữ Ma nâng nửa tòa tháp tử, áo trắng bồng bềnh, tú mục hàm yên, như một vị thiên nữ lâm trời cao.
Tất Mỗ Gia và Tất Ninh Suất vụng trộm chạy qua.
- Con mẹ nó, Thần Thiên Tước vậy mà mạnh như vậy, sớm biết như vậy lúc trước đã không nên bạo lộ thân phận, vạn nhất hắn đánh bại Hộ Thánh Chiến Thần thì chúng ta gặp nạn rồi
Tất Mỗ Gia cắn tay, có chút hối hận, cảm giác mình lúc trước đã quá cao điệu.
Phong Phi Vân nói:
- Thần Thiên Tước gia thuộc về kinh thế chi tài, vạn năm khó ra một người, tu vị có lẽ phải mạnh hơn Hộ Thánh Chiến Thần một chút, hắn lúc trước bị một kiếm của Tuyết Hạt Thông đâm bị thương, hiện giờ còn chưa khôi phục nguyên khí, cho nên mới chiến đấu ngang tay như thế.
- Cái gì, vậy làm sao bây giờ, nếu Thần Thiên Tước thu tính sổ, chúng ta chẳng phải sẽ phải toi đời sao?
Sắc mặt Tất Ninh Suất trở nên xanh mét.
Phong Phi Vân nói:
- Bất quá Hộ Thánh Chiến Thần nắm giữ trong tay Chúa Tể Đỉnh Tỳ, một khi tế ra kiện Trấn Giới thần binh này liền có thể lực áp Thần Thiên Tước gia.
Tất Mỗ Gia và Tất Ninh Suất vội vàng vỗ vỗ ngực, thở một hơi thật dài:
- Vậy là tốt rồi.
Phong Phi Vân lại nói:
- Bất quá, tu vị đạt đến cấp độ như Thần Thiên Tước gia, chỉ cần huyết khí không cạn, tu vị chênh lệch không phải quá lớn, cho dù đánh không thắng đối phương, cũng có thể đào tẩu, nếu hắn có chủ tâm đối phó các ngươi, Tất gia các ngươi. . .
Tất Ninh Suất và Tất Mỗ Gia sắc mặt lần nữa thay đổi.
Oanh.
Một cửu túc cổ đỉnh từ trên hư không bay lên, khởi động cao ngàn trượng, vô số khí ti từ phía trên cổ đỉnh bay ra, chạy giữa thiên địa, bộc phát ra lực lượng nhét đầy vũ nội.
Thần Thiên Tước gia bay ngược ra ngoài, qua giây lát đã đứng ngoài vạn dặm, tất cả khí lãng đều thu hồi vào thân thể của hắn, vẫn vững vàng đứng trong hư không, sắc mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm vào cổ đỉnh kia, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Chúa Tể Đỉnh Tỳ.
Hộ Thánh Chiến Thần từ trong hư không đi ra, hai tay nâng cổ đỉnh, áo giáp màu vàng trên người bị ánh lên càng thêm sáng loà, trầm giọng nói:
- Uy nghiêm Chúa tể không thể mạo phạm, Thần Thiên Tước, ngươi nên thu tay lại rồi.
- Chê cười, cho dù ngươi có Chúa Tể Đỉnh Tỳ, bổn tước cũng không sợ ngươi.
Thần Thiên Tước gia nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.