Giọng Phong Phi Vân vang
vọng trên mặt nước thật lâu, truyền vào núi non trập trùng làm đàn chim
bay lên. Nhưng không có tiếng đáp lại.
Ngày xưa Dạ Tiêu Tương rời đi vì nàng biết Phong Phi Vân yêu Nam Cung
Hồng Nhan, nàng và Nam Cung Hồng Nhan thân như tỷ muội, vì vậy Dạ Tiêu
Tương ra đi.
Sau khi Dạ Tiêu Tương đi Phong Phi Vân từng đuổi theo nàng nhưng đến muộn một bước.
Phong Phi Vân chắc chắn tiếng tiêu trên bè trúc là Dạ Tiêu Tương thổi, bất đắc dĩ nàng không muốn gặp hắn.
Phong Phi Vân đứng trên bè trúc nhìn bờ sông, thấy pho tượng phương xa,
là tượng của Nam Cung Hồng Nhan. Hoặc nên nói đó là tượng Thái Vi nữ
thần dựng ngay bên bờ sông Tấn, cao ngất đâm mây.
- Nàng cố ý dẫn ta đến đây đúng không? Nàng cố ý, nàng muốn nói cho ta
biết người ta yêu là Nam Cung Hồng Nhan, khiến ta không đi tìm nàng nữa? Nếu nàng đã không muốn xuất hiện thì thôi, ta chỉ muốn nói cho nàng là
ta đã tìm được cách hồi sinh cho Hồng Nhan, nàng đừng lo lắng nữa.
Phong Phi Vân cố ý nói như thế để dụ Dạ Tiêu Tương ra.
Bốn phía vẫn yên lặng, chỉ có tiếng nước chảy, gió thổi.
Phong Phi Vân thất vọng rời đi, vì hắn biết khi một nữ nhân cố chấp đừng nói trốn ngươi một lúc, rất có thể là cả đời.
Sau khi Phong Phi Vân rời đi, một bóng dáng yêu kiều đứng trên bè trúc,
nàng lại ngồi xuống, tay trắng cầm cây địch. Đôi mắt xinh đẹp nhìn vằn
nước, nàng yên lặng như bức tranh.
- Gặp lại thì sao? Chỉ tăng thêm buồn phiền.
Bè trúc trôi trong dòng nước, biến mất sau mây mù.
Phong Phi Vân quay về hòn đảo chính giữa sông Tấn, ánh mắt mọi người kỳ lạ nhìn hắn.
Huyết Giao cẩn thận hỏi:
- Chắc ngươi không thật sự quen vị đại gia âm luật kia đi?
Tây Môn Xuy Tiêu nghiêm túc nói:
- Cái gì mà đại gia âm luật? Ta dám chắc đó là vị tiêu thánh ẩn thế,
dùng âm luật nhập đạo, được thành tựu như thánh linh. Nhân vật như thế
xưa nay hiếm thấy. Trời, không uổng là nơi các tổ tiên thái cổ luân hồi
chuyển thế, ẩn cư một vị tiêu thánh như vậy. Nếu tin này truyền đến
Phiêu Miểu thần triều chắc chắn sẽ chấn động cá tộc nhân loại.
Huyết Giao không phục nói:
- Không khoa trương như vậy vậy đi? Trong lịch sử nhân tộc ít khi có
thời đại nào cùng xuất hiện hai, ba thánh linh. Không lẽ nhân tộc đã đến thịnh thế?
Huyết Giao cảm thấy nhân tộc một thời đại có thể sinh ra một thánh linh
đủ để tọa trấn một tộc, không để nhân tộc bị tộc quần khác ăn hiếp. Cùng xuất hiện hai, ba thánh linh thì đúng là phồn vinh thịnh thế.
Tây Môn Xuy Tiêu kích động lắc đầu, nói:
- Thánh linh dùng âm luật nhập đạo thì ta chỉ nghe trong truyền thuyết,
không thấy trong hiện thực. Người đó có năng lực không phải những phàm
phu tục tử chúng ta có thể hiểu thấu.
- Mới rồi chúng ta nghe tiếng tiêu của người đã tu luyện được huyền
cảnh, tu vi tăng vọt, đó là bởi vì người dùng âm luật quán thông thiên
địa pháp tắc, xây dựng thế giới thánh linh, truyền cảm ngộ của người vào thân thể chúng ta.
- Ai tư chất cao thì lĩnh ngộ được nhiều, sở hữu nhiều hơn. Thủ đoạn không thánh linh nào khác có được.
- Âm luật được gọi là âm luật bởi vì nó khiến lòng người sinh ra cộng
hưởng, tịnh hóa linh hồn người, tăng năng lực câu thông của người đối
với tự nhiên và thiên đạo. Thánh linh khác có thể làm được điều này sao?
Tây Môn Xuy Tiêu rất cuồng nhiệt, gã lướt qua vai một thánh linh trong
truyền thuyết, trước kia chỉ được thấy trong chuyện thần thoại và điển
tịch cổ xưa.
Hỏi sao Tây Môn Xuy Tiêu không kích động?
Từ xưa đến nay có người lấy đức thành thánh, là đức thánh.
Có người học thuật thành thánh, là văn thánh.
Có người dùng lương thiện thành thánh, là thiện thánh.
Đại đạo có muôn vàn loại, loại nào cũng có thể thông thánh, mấu chốt là
từ xưa đến nay không bao nhiêu người đến chí cảnh chứ đừng nói là thành
thánh.
Tu luyện từ phật, đạo, võ, thần là dòng chính, vì mấy con đường này dễ thành công hơn, dễ thấy hiệu quả hơn.
Một vị tiêu thánh xuất hiện, ý nghĩa của nó rất lớn lao.
Bởi vì người dùng âm luật thành đạo không chỉ có thể khiến bản thân thăng hao mà cũng ảnh hưởng như thế cảm ngộ.
Một khúc nhạc tiêu trừ bỏ tạp niệm của nhân loại, rót đạo của mình cho
người nghe, động vật, thực vật nghe nhạc. Nhờ đó sự vật bên cạnh mình
thăng hoa.
Đây là điều mà thánh linh khác không làm được.
Tức là nếu nhân loại sinh ra một vị nhạc thánh sẽ mang đến một đống cường giả, đủ tạo ra thịnh thế cho nhân loại.
Tây Môn Xuy Tiêu nằm bên bờ sông nhìn cá lội trong nước, nói:
- Các ngươi hãy nhìn con cá trong nước đi, sau khi nghe tiếng tiêu thì
cá nào cũng thông trí tuệ, trở nên thông minh. Ta dám cá nếu có ai đi
câu cá trong sông này đừng hòng câu được. Trăm năm sau không chừng con
sông sẽ sinh ra mấy cá tinh cua quái.
Huyết Giao chạy tới bên cạnh Phong Phi Vân lôi kéo làm quen:
- Vân ca, nếu vị tiêu thánh kia là hồng nhan tri kỷ của ngươi thì hãy
mời nàng ra đi, mỗi ngày bàn luận âm luật với nàng, liên lạc tình cảm,
cho chúng ta dính chút thánh khí.
Phong Phi Vân lắc đầu.
Tây Môn Xuy Tiêu đứng lên, nói:
- Vô dụng, mới rồi thánh sư đã rót hết đạo của nàng cho chúng ta, nhưng
chúng ta chỉ lĩnh ngộ được một phần vạn, mười vạn nên mới tăng được chút ít cảnh giới. Đây là cực hạn lĩnh ngộ của chúng ta.
- Dù thánh sư lại dùng tiếng tiêu quán đính cho chúng ta thì tu vi tăng
trưởng rất ít ỏi. Tối đa là tâm tình chúng ta càng trong sáng hơn, tốc
độ tu luyện mau hơn bình thường, dễ lĩnh ngộ thiên đạo hơn. Muốn tăng
vọt như vừa rồi thì . . . Đừng mơ.
Phong Phi Vân thở hắt ra:
- Tu luyện vốn là đặt từng bước chân, dù là tiên nhân cũng không thể giúp chúng ta một bước lên trời.
- Nhưng thế này đã là rất tốt, tu vi của ta từ Vũ Hóa đệ tam trọng đến
đỉnh Vũ Hóa đệ tứ trọng. Nếu để ta tự tu luyện e rằng tốn mấy ngàn năm
hay càng lâu hơn, ha ha ha, trong chúng ta năng lực lĩnh ngộ của ta mạnh nhất, tu vi tăng nhanh nhất.
Huyết Giao biết tự thỏa mãn, dù gì đỉnh Vũ Hóa đệ tứ trọng đã là cảnh
giới khá cao, tiến thêm một bước thành đẳng cấp đại yêu vương.
Mao Ô Quy nói:
- Ta cảm thấy năng lực lĩnh ngộ của lão phu mới mạnh nhất. Lão phu phát
hiện sau khi nghe tiếng tiêu thì vu thuật trên người ta dần thả lỏng,
không lâu sau lão phu sẽ phá phong ấn uy lâm thiên địa!
- Gia gia không là gì, ta thấy năng lực lĩnh ngộ của ta mới mạnh nhất. Gia gia nhìn xem, ta thay đổi.
Thánh thực quả lĩnh ngộ được chút thần thông trong tiếng tiêu, xoay người biến thành con rùa nhỏ.
Đầu trắng, cổ dài, tứ chi móng vuốt, cái đuôi nhỏ, mai rùa dày, kích cỡ
chỉ bằng một phần ba Mao Ô Quy, cao cỡ nắm tay. Đây là bản thu nhỏ của
Mao Ô Quy, giống như ông cháu họ rùa.
Mao Ô Quy ngây người thật lâu:
- Ngươi . . . Ngươi bị gì?
Mao Thành Thật hưng phấn nói:
- Rốt cuộc ta đã trưởng thành, ấp trứng ra!
Mắt rùa của Mao Ô Quy sắp mù:
- Trứng gì?
Mao Thành Thật chớp mắt, đầu dụi vào mai rùa của Mao Ô Quy:
- Trứng rùa!
Mao Ô Quy không biết nên nói cái gì:
- Rùa cái đầu ngươi.