Linh Chu

Chương 1803: Nguyên lý kim tự tháp (1)




- Muốn dạy ta thì phải đuổi kịp ta mới được!
Đông Phương Kính Nguyệt biến thành luồng sáng trắng bay xuống luyện thạch đài, chạy vào Hỗn Độn thiên thành, mất hút trong đường cổ ngựa xe như nước.
Phong Phi Vân đuổi theo Đông Phương Kính Nguyệt:
- Vậy nàng nên cẩn thận, ta sẽ tính cả thù mới hận cũ!
Phong Phi Vân để lại một chuỗi bóng dáng xinh đẹp, như dịch chuyển tức thời, tốc độ siêu mau.
Tu sĩ có thể vào Phong Phi Vân đều không yếu, ít nhất tu luyện trên mấy trăm năm, tâm tình bình tĩnh, không hề vướng bận. Nhưng bọn họ bị Phong Phi Vân đụng bay. Lần đầu tiên bọn họ gặp hai nam nữ chơi rượt bắt trên đường cổ, bị vạ lây.
Tây Môn Xuy Tiêu đứng trên ngọc lâu tiên các, mở cửa sổ nhìn Phong Phi Vân dưới đường.
Tây Môn Xuy Tiêu nhắc nhở:
- Phong huynh, chỗ này là Hỗn Độn thiên thành, đừng gây lớn chuyện.
Tây Môn Xuy Tiêu cho rằng Phong Phi Vân nổi máu dê không sợ trời sợ đất, ban ngày ban mặt đùa giỡn gái nhà lành. Tây Môn Xuy Tiêu sợ Phong Phi Vân gây họa lớn, dù sao nữ nhân vào Hỗn Độn thiên thành không phải loại tầm thường.
Phong Phi Vân ngước lên thấy Tây Môn Xuy Tiêu lõa trần, ôm nữ nhân xinh đẹp.
Phong Phi Vân cười nói:
- Không nhọc Tây Môn huynh quan tâm, ngươi tiếp tục làm ăn đi.
Tây Môn Xuy Tiêu thấy Phong Phi Vân định chạy đi, vội nói:
- Đêm nay bốn vị tiên nữ sẽ mời tất cả anh kiệt thế hệ trẻ của nhân tộc đến Tiên Hư yến. Thế tử, quận chúa, Trung Ương vương triều, truyền nhân nhân tổ động thiên, đệ tử thái cổ Thánh Phật Miếu sẽ đến đó. Đây là tụ hội đỉnh cao nhất của thế hệ trẻ nhân tộc, nếu Phong Phi Vân có rảnh nhớ đến.
- Không hứng thú.
Hiện giờ Phong Phi Vân chỉ quan tâm Đông Phương Kính Nguyệt, đừng nói bốn tiên nữ, dù là hội luận đạo vạn tộc cũng không có sức nặng trong lòng hắn.
Đông Phương Kính Nguyệt chạy rất nhanh nhưng vẫn bị Phong Phi Vân bắt được.
- Không chơi nữa, bỏ đi. Hôm nay vui quá, như trở lại ngày xưa lần đầu tiên ta truy sát ngươi, giờ bị ngươi trả thù lại.
Đông Phương Kính Nguyệt bị Phong Phi Vân bắt lấy không thoát được, môi hồng răng trắng, dáng người thướt tha.
Đông Phương Kính Nguyệt xin tha:
- Phong Phi Vân, ta chấp nhận ngươi theo đuổi, nhưng ngươi phải thể hiện thành ý.
hội luận đạo vạn tộc sắp đến, dù là vương giả thế hệ trẻ hay chí tôn thế hệ trước đều đến Hỗn Độn thiên thành, đi đâu cũng thấy sinh linh yêu khí đậm đặc bay qua. Nhiều tu sĩ giật mình trốn tránh.
Đông Phương Kính Nguyệt, Phong Phi Vân đi vào tiên khuyết lơ lửng trên bầu trời. Nơi này là một tòa tiên cung trà phường, bán trà không phải loại bình thường, là linh trà giúp ích cho việc tu luyện, có thánh trà trợ giúp bán thánh ngộ đạo.
Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Nguyệt ngồi bên cạnh bàn hao lệ gần cửa sổ nhất, có thị nữ xinh đẹp bưng lên hai ly ngưng thần cổ trà bốc linh khí mờ mịt.
Ngưng thần cổ trà không phải trà, nó là một loại bát nguyên cổ dược cần một trăm vạn năm mới mcọ một lần. Mỗi ly giá mười ức linh thạch.
Phong Phi Vân uống một hớp cổ trà, cảm giác khí lưu sảng khoái chạy khắp người, như các con rồng nhỏ xộc vào não. Toàn thân nhẹ hẫng, mọi buồn phiền biến mất, trong đầu chỉ có chân lý đại đạo. Đây là trà trợ giúp người lĩnh ngộ đại đạo.
Đông Phương Kính Nguyệt ngồi phía đối diện Phong Phi Vân, áo trắng tôn lên khuôn mặt tiên nga, chân mày cong như họa thánh vẽ nên, tóc đen nhánh suôn mượt, da trắng sữa. Tuy Đông Phương Kính Nguyệt đeo khăn che mặt nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, khí chất thánh khiết làm nhiều tu sĩ mạnh mẽ liên tục liếc nhìn, có kinh diễm Đông Phương Kính Nguyệt, có ghen tỵ với Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nhìn Đông Phương Kính Nguyệt chằm chằm, hỏi:
- Nàng muốn thành ý thế nào?
Đông Phương Kính Nguyệt chưa nói chuyện, khóe mắt Phong Phi Vân liếc thấy hai mỹ nhân đi vào tiên cung trà phường.
Một mặc đồ nam, áo trắng bay bay, môi hồng răng trắng, đầu bới kiểu công tử, tay cầm quạt giấy, phong độ phiên phiên như mỹ nam nổi bật hơn người. Nhưng nàng không che giấu thân phận nữ nhân, ngực căng tròn, eo nhỏ như rắn nước, phong vận đặc biệt.
Nữ nhân khác thì như tiên nữ, không yêu không mị, đeo khăn che mặt màu xanh, khí chất không ăn nhân gian khói lửa.
Là Lưu Tô Tử và Hiên Viên Nhất Nhất.
Hai người không phát hiện Phong Phi Vân cũng có mặt trong tiên cung trà phường. Lưu Tô Tử, Hiên Viên Nhất Nhất ngồi sau bình phong, người hầu Diệp Hồng Cảnh, nữ đệ tử Thủy Nguyệt Thiên Cảnh kéo nhau theo sau. Một số lão nhân tu vi cường đại đi theo hộ đạo Lưu Tô Tử, Hiên Viên Nhất Nhất.
Phô trương như thế, khí chất như vậy, nữ nhân đẹp thế này hấp dẫn ngay ánh mắt của các tu sĩ. Mọi người suy đoán lai lịch của hai nàng.
Đông Phương Kính Nguyệt thấy Phong Phi Vân nhìn ngang ngón dọc, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, nàng cười nói:
- Ăn trong bát còn nhìn trong nồi, coi chừng không ăn được cả hai.
Phong Phi Vân thu về tầm mắt, hắng giọng, ngồi ngay ngắn:
- Mới rồi chúng ta nói đến nàng muốn thành ý như thế nào.
Đông Phương Kính Nguyệt liếc hướng bình phong, có mấy anh kiệt yêu tộc thế hệ trẻ đi qua.
Đông Phương Kính Nguyệt mỉm cười nói:
- Ngươi phải cưới ta một lần nữa, lần trong mộng không tính. Phải làm thật rình rang, chiêu cáo thiên hạ, mời tất cả bằng hữu quen biết, để mọi người chứng hôn cho chúng ta, nói với mọi người chúng ta kết thành đạo lữ.
Phong Phi Vân đồng ý ngay:
- Ta hoàn toàn không có vấn đề.
- Ngươi chỉ được cưới một mình ta.
Đông Phương Kính Nguyệt nâng tách trà lên, hé môi hồng uống một hớp, lóe mắt liếc trộm sắc mặt Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nhíu mày nói:
- La Phù đã mang thai, hôn sự của ta và Long Phù vì nhiều chuyện nên đã kéo dài rất lâu, ta không thể phụ nàng ấy. Ta và Thương Nguyệt sớm đính hôn, nàng ấy xem như vị hôn thê của ta, không thể phụ lòng Thương Nguyệt.
- Hồng Nhan chết vì ta, ta phải hồi sinh nàng ấy. Trước khi Hồng Nhan sống lại, ta không muốn thành hôn . . .
Phong Phi Vân nói ra từng cái tên nữ nhân, nụ cười trên mặt Đông Phương Kính Nguyệt biến mất.
Đông Phương Kính Nguyệt không phải nữ nhân ích kỷ, nhưng không có nghĩa là nàng vui vẻ cùng nữ nhân khác chia sẻ nam nhân của mình. Long La Phù có con với Phong Phi Vân, vậy là nàng sẽ mẫu bằng tử quý, gả cho Phong Phi Vân rồi có tiếng nói nặng ký nhất.
Long Thương Nguyệt là vị hôn thê của Phong Phi Vân, sau khi gả cho hắn thì nàng có danh phận chính thức nhất.
Nam Cung Hồng Nhan, một người khiến Phong Phi Vân không tiếc vì nàng biến thành ma đầu giết người. Nữ nhân mạnh mẽ là thế, nếu Nam Cung Hồng Nhan hồi sinh sẽ tranh giành.
Đông Phương Kính Nguyệt rất muốn hỏi một câu:
- Còn Đông Phương Kính Nguyệt . . . Ngươi thì sao?
Đông Phương Kính Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt đã không còn nụ cười vui vẻ.
Giọng Đông Phương Kính Nguyệt như tiếng trời khẽ hỏi:
- Vậy là ngươi muốn cưới hết mọi người, ta sớm dự đoán được sẽ như vậy, ta không làm khó ngươi. Nhưng ngươi cũng nên có thứ hạng lớn nhỏ đi?
Phong Phi Vân thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Nếu vào nhà Phong gia thì không chia lớn nhỏ.
Đông Phương Kính Nguyệt lắc đầu, nói:
- Ngươi quá ngây thơ. Ngươi nghĩ nữ nhân lọt vào mắt ngươi toàn là dịu ngoan sao? Ngươi nghĩ nữ nhân rất rộng rãi? Ngươi nghĩ mỗi nữ nhân đều đồng ý chia sẻ nam nhân của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.