Linh Chu

Chương 1804: Nguyên lý kim tự tháp (2)




Ngươi sai rồi, ta cho ngươi biết, nữ nhân rất hẹp hòi, hẹp như đầu kim. Nữ nhân tu vi càng mạnh chẳng những không rộng lòng mà thu hẹp dần.
- Một đám dê cái mềm mại bị dê đực uy hiếp sẽ ngoan ngoãn quay về vòng dê. Nhưng một đám cọp mẹ nếu bị cọp đực uy hiếp sẽ chọc chúng nó cắn lại. Dù chúng không được cọp đực yêu thương cũng sẽ không để cọp cái khác chiếm được, tự mình ăn luôn cọp đực.
Phong Phi Vân toát mồ hôi như tắm.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Tại sao vua có ba ngàn mỹ nhân mà không sợ bị bọn họ cắn ngược lại? Không chỉ vì hoàng đế cường đại, càng vì hoàng đế sẽ không dùng thần lực uy hiếp tất cả phi tử.
- Hoàng đế cho phi tử địa vị khác nhau, để các nàng tranh đấu, chém giết, giành yêu thương. Hoàng đế nắm giữ cân bằng là đủ. Nếu cọp đực biết chiêu này thì đã không bị bầy cọp cái ăn.
Phong Phi Vân không ngờ Đông Phương Kính Nguyệt suy nghĩ nhiều như vậy. Phong Phi Vân cảm thấy hắn không làm nữ nhân nào chịu uất ức, sẽ không để nàng bị ai ăn hiếp. Giờ ngẫm lại Phong Phi Vân chỉ tự biên tự diên, đứng ở góc độ của hắn nhìn vấn đề. Phong Phi Vân không biết suy nghĩ trong lòng nữ nhân.
Các nàng là con người, có thiên phú rất cao, cá tính hiếu thắng, không phải đồ chơi cho Phong Phi Vân muốn xếp sao thì xếp.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Ngươi đừng cho rằng tu vi của ngươi mạnh là có thể khuất phục bọn họ. Nữ nhân đi xa trên con đường tu tiên mấy ai nhát gan sợ rắc rối? Mấy ai chưa từng giết người?
- Có lẽ bọn họ kính ngươi, yêu ngươi, nhưng tuyệt đối không sợ ngươi. Nếu bị dồn ép, cùng lắm tan đàn xẻ nghé. Ai rời khỏi ai cũng không chết được, chẳng lẽ ngươi có thể trói bọn họ lại sao?
- Hình như hơi có lý.
Phong Phi Vân phải công nhận lời Đông Phương Kính Nguyệt nói. Nơi này là Tu Tiên giới, bản lĩnh của các nàng không nhỏ, có rời khỏi Phong Phi Vân thì dư sức sáng tạo một mảnh thiên địa, chúa tể một phương. Các nàng không như nữ nhân phàm trần yếu đuối, rời khỏi nam nhân muốn nuôi sống bản thân cũng khó.
Nữ nhân nếu có thể tự lắm thì sẽ nắm giữ nhiều quyền chủ động hơn.
Đông Phương Kính Nguyệt thở dài thườn thượt:
- Đâu chỉ có chút đạo lý? Đây vốn là chân lý. Thử nghĩ xem chúa tể các Trung Ương vương triều, cảnh chủ một cảnh, gia chủ một nhà có ai không oai phong hùng dũng? Nhưng bọn họ dám nói để các nữ nhân bình đẳng sao? Nếu làm như vậy sẽ hỗn loạn.
Quy tắc kim tự tháp cũng là phép tắc đại đạo, ai làm trái sẽ tự chiệu diệt vong.
Phong Phi Vân hiểu đạo lý này. Phật môn ưu tiên nhất là không chia giàu nghèo, người người bình đẳng. Nhưng đứng cao nhất là Phật tổ, tiếp theo là Bồ Tát, La Hán, Thanh Văn, Đế Thích, Thứ Sư.
Đây vẫn là kim tự tháp quyền lực, nếu không có kim tự tháp này thì phật giới cực lạc trong truyền thuyết hô hào chúng sinh bình đẳng không thể thành lập.
Đông Phương Kính Nguyệt đang nói cho Phong Phi Vân nghe đạo lý này. Đông Phương Kính Nguyệt cho phép Phong Phi Vân có nhiều nữ nhân, nhưng nàng muốn hắn cho nàng một vị trí. Nếu vị trí này không khiến Đông Phương Kính Nguyệt vừa lòng nghĩa là thành ý của Phong Phi Vân không đủ.
Từ lúc bước lên đường tu tiên đã lâu Phong Phi Vân không nhức đầu thế này. Phong Phi Vân đau đầu như búa bổ, đôi mắt xinh đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt như hai cái dùi sắc bén đâm lỗ trên đầu hắn.
- Chuyện này . . . Chúng ta từ từ bàn sau.
Phong Phi Vân chưa từng trải qua chuyện như vậy, hắn cần thận trọng suy nghĩ. Đặc biệt chọn người đứng trên đỉnh cao nhất kim tự tháp rất quan trọng, nếu nàng không trấn nổi tòa tháp, tháp sụp xuống người bị đè chết là Phong Phi Vân.
Đông Phương Kính Nguyệt không sốt ruột, nàng nheo mắt cong như hai vầng trăng khuyết.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Được rồi, vậy chờ khi nào ngươi suy nghĩ kỹ hãy đến tìm ta. Không phiền ngươi tìm Vân Cáp giúp ta, tự ta sẽ đi tìm nó.
Phong Phi Vân không níu kéo, cũng không thể níu giữ Đông Phương Kính Nguyệt. Bởi vì bây giờ Phong Phi Vân không thể khẳng định vị trí nào cho Đông Phương Kính Nguyệt, lấy tư cách gì níu kéo nàng?
- Ài, nữ nhân.
Tây Môn Xuy Tiêu ngồi ghế bên cạnh, gã đến từ lâu nhưng vì có Đông Phương Kính Nguyệt nên gã không tiện xen vào.
Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:
- Phong huynh, nữ nhân vừa rồi rất ưu tú. Dù là sắc đẹp, tư chất, tu vi đều hiếm có trên người, lại yêu Phong huynh như vậy. Ta dám cá nếu Phong huynh cho nàng vị trí cao nhất thì bây giờ nàng đã ngồi trong lòng Phong huynh, mặc cho Phong huynh làm gì nàng thì làm.
Tây Môn Xuy Tiêu tiếp tục bảo:
- Nữ nhân như nàng ta dù chỉ nắm tay cũng đã là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Nếu được lòng của nàng sẽ bị nam nhân toàn thiên hạ ghen tỵ chết, ta thấy nữ nhân khác không cần cũng được.
Khiến Tây Môn đại quan nhân quen thói phong lưu nói ra lời như thế chỉ có Đông Phương cô nương đẹp như tiên mới có tư cách đó.
Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:
- Không đơn giản như Tây Môn huynh nghĩ.
Tây Môn Xuy Tiêu nói:
- Thật ra nói đơn giản thì cũng cũng giản đơn, nói khó cũng khó. Đầu tiên Phong huynh phải hiểu trong lòng nữ nhân nghĩ gì, muốn khiến nàng yên phận hiền thê, thờ chồng dạy con thì phải cho nàng vị trí cao hơn mấy nữ nhân khác, có như thế nàng mới thấy mình hơn người.
- Trong phàm tục, hoàng đế có ba ngàn giai lệ, tước gia, chúa tể trong Tu Tiên giới có mấy vạn, mấy chục vạn thê thiếp, phi tần cũng là chuyện thường.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Người có vị trí cao thì sở hữu nhiều thứ hơn.
- Sai, sai hoàn toàn. Những chúa tể toàn là bá chủ một phương, không rảnh tập trung chuyện tình yêu nam nữ. Tu luyện và tranh giành thế lực mới là chiến trường của bọn họ. Chỉ có vài nữ nhân thật sự ở trong lòng bọn họ. Mười mấy, mấy vạn, mấy chục vạn nữ nhân đa số còn cưha thấy mặt, không biết tên các nàng. Nhưng tại sao bọn họ tồn tại?
Phong Phi Vân dốt đặc cán mai hỏi:
- Tại sao?
Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:
- Mặt ngoài các nàng là nữ nhân của chúa tể, nhưng thật ra toàn là tiện tỳ chúa tể giao cho các sủng phi giẫm đạp. Những nữ nhân địa vị cao sẽ sinh ra cảm giác ưu việt cao cao tại thượng, không đến làm phiền ngươi.
Phong Phi Vân nheo mắt nói:
- Ta hiểu rồi, nếu tháp chỉ có ba tầng thì đếm từ trên xuống dưới đến tầng thứ ba là thấp nhất. Nếu có mười tầng tháp, thế thì người đứng ở tầng thứ ba cũng cao cao tại thượng.
Tây Môn Xuy Tiêu nâng chén cụng ly với Phong Phi Vân:
- Thông minh.
Phong Phi Vân sờ cằm:
- Nhưng nếu ta cưới mấy ngàn giai lệ chẳng phải là hại nhiều nữ nhân vô tội?
Tây Môn Xuy Tiêu nói:
- Sao Phong huynh biết là mình hại bọn họ? Miễn Phong huynh đủ mạnh thì bọn họ sẽ tự bám dính vào Phong huynh, nương nhờ lực lượng và uy thế của Phong huynh để lớn mạnh tông môn, gia tộc sau lưng mình. Phong huynh lợi dụng bọn họ không phải chân tình, bọn họ lợi dụng Phong huynh cũng không phải chân tình, nói gì đến vô tội hay có tội?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.