Phong Phi Vân không đồng ý lời Tây Môn Xuy Tiêu nói, hắn có nguyên tắc của mình.
Phong Phi Vân cười nói:
- Không nói nữa, sớm muộn gì ta sẽ khiến các nàng tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn nhận vị trí ta sắp xếp cho. Đây là thế giới của nam nhân, sao cho phép các nàng lật trời đổ nước?
Phong Phi Vân đầy hào khí, hắn không muốn buồn phiền vì chuyện này thêm.
Phong Phi Vân mở miệng nói:
- Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Tây Môn huynh, trong nhân tộc có mấy chỗ di tích của Oa Hậu Đại Thánh?
Tây Môn Xuy Tiêu là vạn sự thông, thậm chí biết một ít bí ẩn đỉnh cao nhất.
Từ lúc cùng nhau sát cánh chiến đấu trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Phong Phi Vân thay đổi ấn tượng về Tây Môn Xuy Tiêu. Tuy Tây Môn Xuy Tiêu rất bí ẩn nhưng không có ý xấu với nhân tộc, gã tuyệt đối không phải diệt thế giả vực ngoại.
Tây Môn Xuy Tiêu hơi đổi sắc mặt:
- Đây cũng là vấn đề ta muốn hỏi Phong huynh, sao Phong huynh biết ba đại thánh thái cổ ra từ nhân tộc?
Trong lúc Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan nói chuyện thì gần đó vang tiếng ồn ào. Một luồng kiếm quang chói mắt xẹt qua, dưới đất thêm một vệt máu nhuộm đỏ bình phong.
- Xảy ra chuyện lớn, Thiên Hồ quân tử của hồ tộc bị phế bỏ tu vi!
- Hồ tộc chính là thái cổ thánh yêu tộc, Thiên Hồ quân tử là hoàng tử của hồ tộc. Rắc rối to rồi.
Cổ kiếm chui vào võ trên lưng Hiên Viên Nhất Nhất, nàng cùng Lưu Tô Tử ngồi sau tấm bình phong, bình tĩnh uống trà. Đám anh kiệt yêu tộc sợ đứng tim.
Tu vi của nữ nhân tộc này quá cao.
Phong Phi Vân sớm chú ý đến tình huống bên Hiên Viên Nhất Nhất. Hai nàng vừa đến không lâu thì mấy anh kiệt yêu tộc mò qua, xứng đáng bọn họ xui xẻo. Hiện nay Thủy Nguyệt Thiên Cảnh rất nổi tiếng, anh kiệt yêu tộc còn dám xúc phạm Thủy Nguyệt Thánh Nữ, không tự tìm chết thì là gì?
Lưu Tô Tử phẩy quạt, ngồi thẳng sống lưng, toát ra anh khí.
Lưu Tô Tử lạnh lùng cười:
- Thiên Hồ quân tử bình thường mà dám buông lời ngông cuồng đòi thu chúng ta làm nữ hầu? Không nhìn xem người ngồi đối diện hắn là ai? Có thể trêu vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sao?
Tu sĩ trong tiên cung trà phường giật mình. Mấy tu sĩ yêu tộc lộ vẻ kiêng dè. Mới lúc trước Thủy Nguyệt thánh thần chém thánh đồ long, suýt giết luôn Vu Ô thánh tổ. Uy thế làm vạn tộc kinh hoàng, những tu sĩ yêu tộc nghe tên Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là sợ vỡ mật. Tu sĩ thái cổ thánh yêu tộc rụt vòi về.
Thiên Hồ quân tử bị Hiên Viên Nhất Nhất một kiếm phế tu vi, mặt trắng bệch, người run run.
Thiên Hồ quân tử độc ác trừng Hiên Viên Nhất Nhất, hăm dọa:
- Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chẳng qua nổi tiếng một thoáng, cho rằng thái cổ thánh yêu tộc chúng ta thua nhân tộc các ngươi sao?
Lưu Tô Tử đáp trả:
- Cứ đến đây đi, bao nhiêu cường giả đến chúng ta cũng đón!
Các thiên kiêu nhân tộc la hét ủng hộ. Hai nữ nhân còn mạnh mẽ như thế, bọn họ là nam nhân sao rụt cổ được?
Một nam nhân đẹp trai đến từ thế gia viễn cổ nói:
- Nhân tộc chúng ta vào thời kỳ thái cổ từng đứng đầu vạn vật, thái cổ thánh yêu tộc các ngươi có tư cách gì diễu võ dương oai trong địa bàn nhân tộc?
Nam nhân mặc áo đạo nói:
- Ba đại thánh thái cổ là tổ tiên nhân tộc, huyết mạch nhân tộc chúng ta ưu tú hơn bất cứ chủng tộc nào. Thái cổ thánh yêu tộc gì đó tự cho mình cao hơn người một bậc. Nếu còn ở thời kỳ thái cổ thì không xứng xưng thần dưới chân nhân tộc!
- Giờ nhân tộc có hai thánh linh xuất thế, đang lúc phồn vinh hưng thịnh. Ta nghĩ sau hội luận đạo vạn tộc nhân tộc sẽ xếp vào hàng thái cổ thánh yêu tộc.
Các tu sĩ nhân loại đập bàn đứng dậy, chiến ý hừng hực, dù đối diện thái cổ thánh yêu tộc thì bọn họ cũng không sợ.
Mọi chuyện chỉ vì Phong Phi Vân nói câu 'trước thái cổ nhân tộc đứng đầu vạn vật' ảnh hưởng bọn họ. Cộng thêm uy thế Thủy Nguyệt thánh thần giết thánh đồ long, một ngày đánh bại ba thánh. Thiên kiêu nhân tộc vốn tự ti thoáng chốc cứng cổ hơn, tìm về tự tin và hùng dũng.
Đổi lại trước kia nghe nói đối phương là thái cổ thánh yêu tộc thì đa số tu sĩ sẽ sợ đứng tim, ai dám khiêu chiến với thái cổ thánh yêu tộc?
Thấy tình huống này Phong Phi Vân và Tây Môn Xuy Tiêu nhìn nhau, vẻ mặt vui mừng.
Đây là hiện tượng tốt.
Bên ngoài tiên cung trà phường truyền vào tiếng hừ lạnh:
- Hừ!
Một tiếng hừ như sấm vang bên tai mọi người, chấn màng tia các thiên kiêu nhân tộc đau rát, choáng váng. Vài người nhũn chân té xuống đất.
Mọi người kinh hoàng.
Bại Nguyệt hoàng tử mặc áo gấm đỏ rực khí vũ hiên ngang, gò má bên phải có bảy miếng vảy rồng, đẹp trai yêu dị. Bốn nữ phó xinh đẹp theo sau Bại Nguyệt hoàng tử.
Bại Nguyệt hoàng tử từng bước lên lầu, yêu khí cường đại đẩy lùi một số thiên kiêu Vũ Hóa cảnh.
Một lão nhân lớn tuổi giật mình kêu lên:
- Trời, là vương giả thế hệ trẻ của thắng ngư yêu tộc!
Lão nhân vội chạy ra tiên cung trà phường, nơi đây là đất thị phi, lão không dám ở lại lâu.
Bại Nguyệt hoàng tử là tu sĩ yêu tộc thế hệ trẻ nhưng tu vi thì khiến bá chủ thế hệ trước tu luyện hơn vạn năm phải kiêng dè. Thiên Hồ quân tử bình thường không sánh bằng Bại Nguyệt hoàng tử được.
Bại Nguyệt hoàng tử đến trước mặt Hiên Viên Nhất Nhất, mỉm cười ưu nhã, chắp tay cúi đầu nói:
- Nghe tiếng thánh nữ điện hạ đã lâu. Trong nhân tộc chỉ có thánh nữ điện hạ là xứng làm vương giả thế hệ trẻ. Không biết Bại Nguyệt có thể mời thánh nữ điện hạ cùng uống một ly trà xanh không?
Bại Nguyệt hoàng tử đến khiến không khí trong tiên cung trà phường nồng nặc mùi thuốc súng.
Mặt ngoài Bại Nguyệt hoàng tử trưng cầu ý kiến Hiên Viên Nhất Nhất nhưng gã đã rót linh trà vào ly của nàng. Không thấy Bại Nguyệt hoàng tử sử dụng yêu khí gì, ly thanh đồng đổi màu đỏ rực như khối sắt nung nóng, từng lũ khí kình lửa vòng quanh cái ly bay hướng Hiên Viên Nhất Nhất. Ly thanh đồng biến thành mặt trời nhỏ nóng cháy, nhiệt độ trong tiên cung trà phường tăng cao một mảng lớn.
Các tu sĩ thấy rõ ràng ly bay trong không khí nhưng bàn ngọc bên dưới bị hòa tan thành những giọt nước màu trắng ngà.
Hiên Viên Nhất Nhất đeo khăn che mặt màu xanh, bị sóng khí nóng cháy trùng kích. Khăn tốc lên lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, chỉ một nửa khuôn mặt đã làm mọi người nhìn say mê.
Bại Nguyệt hoàng tử đứng đối diện mắt sáng rỡ, thầm cảm thán rằng:
- Nữ nhân này chỉ trên trời mới có, tiên rơi vào hồng trần.
Bốn nữ phó sau lưng Bại Nguyệt hoàng tử cũng là mỹ nhân hạng nhất, nhưng không bằng một ngón tay của Hiên Viên Nhất Nhất.
Bại Nguyệt hoàng tử là một nam nhân có phong độ, lúc trước lời Lưu Tô Tử nói chọc giận gã, cảm thấy nhân tộc càng lúc càng huênh hoang, dám khiêu chiến uy nghiêm của thái cổ thánh yêu tộc. Giờ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Viên Nhất Nhất, thế là Bại Nguyệt hoàng tử nổi lên lòng thương hương tiếc ngọc.
Bùm!
Mắt Bại Nguyệt hoàng tử bắn ra hai tai thần quang, chén trà đỏ rực tự động hòa tan trong không trung chỉ còn một làn khói, không để lại gì khác.
Chỉ một ánh sáng đã hòa tan tất cả sát thế.