Linh Chu

Chương 195: Đạo tặc và mỹ nhân (1)




Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, từ trong rừng rậm kia đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân rầm rập. Có không ít người chạy đến đây, những người này có kẻ bay vọt trên ngọn cây, có người cấp tốc chạy vội trên mặt đất.
Phong Đại Ngưu và Kỷ Thương Nguyệt đều là mặt liền biến sắc, đồng thời mở mắt. Lúc này, rốt cuộc là nhân mã từ nơi nào chạy đến đây, tới thật không đúng lúc!
- Rốt cuộc xảy ra đại sự gì, mà lại phóng ra Xuyên Vân Tiễn, chẳng lẽ có một con dê béo lớn?
- Một mũi xuyên vân bay lên, ngàn vạn quân mã gặp nhau! Ba nghìn đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh chúng ta đoàn kết nhất trí, một chốn gặp nạn tứ phương trợ giúp. Một trận chiến này không chỉ phải đánh cho tỏ rõ phong thái, còn đánh cho thấy được khí phách tiết tháo. Các huynh đệ, có nghe rõ hay không?
- Hắc hắc! Nói không chừng không phải con dê béo lớn, mà là có huynh đệ phát hiện mỹ nhân tuyệt sắc, đang thông báo các huynh đệ để cùng nhau chia xẻ.
- Nếu như thật sự như thế, như vậy vị huynh đệ kia cũng quá phúc hậu. Hoàng lão tam ta chính là có nửa năm cũng không hề chạm đến nữ nhân.
- Coi như muốn thịt, cũng là để huynh đệ phát hiện mỹ nhân ăn trước. Đây là vấn đề có tính nguyên tắc. Hắc hắc, ta xếp hàng thứ hai !
- Ta người thứ ba!
- Ta thứ tư!
...
Từ trong rừng rậm có một đám đạo tặc lao tới, mọi người thân thủ phi phàm, cầm vũ khí trong tay đang cấp tốc vây quanh lại đây. Không ngờ là đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh đích thực, bọn họ tâm tình cao hứng, âm thanh nụ cười dâm đãng vang lên không dứt!
Trong lòng Phong Đại Ngưu âm thầm kêu khổ, chính mình vô tâm đã bắn một chi "Xuyên Vân Tiễn", không ngờ thật sự đưa tới ngàn vạn quân mã!
Phong Đại Ngưu cũng không biết trong lòng Kỷ Thương Nguyệt càng sốt ruột hơn. Một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào Phong Đại Ngưu, không nghĩ tới hắn lại thật là đạo tặc Hoàng Phong, hiện nay người đang bị thương nặng thế này thì nên làm thế nào cho phải?
Một đám đạo tặc Hoàng Phong kia đều không phải người lương thiện, ngôn từ phóng đãng đã càng ngày càng gần, tâm tình Kỷ Thương Nguyệt cũng là rơi xuống mức thấp nhất.
- Xong, đạo tặc Hoàng Phong lại thật sự đến đây !
Quý Tiểu Nô bị nhốt trong lồng sắt thì giờ phút này cũng là sắc mặt tái nhợt, trong óc nhớ lại những lời thuật lại về đám đạo tặc Hoàng Phong này, quả thực có khả năng dùng từ tội ác chất chồng để hình dung. Nếu như rơi vào trong tay bọn họ, cái đó quả thực so sánh với bán vào thanh lâu còn phải bi thảm hơn.
- Nhị đương gia, thật sự có mỹ nhân, lần này thu hoạch đại phát rồi !
- Trời ạ! Lão Tử đều nửa năm không có thấy nữ nhân, các ngươi tránh ra, ta muốn nhìn vóc người dạng gì?
...
Một đám đạo tặc ùa lên, bọn họ trên người thì ăn mặc xốc xếch, binh khí trong tay cũng là không giống nhau. Nhưng mà bản lĩnh của bọn hắn lại khá không tầm thường, cũng không phải chưa đáng để ý giống như trong lời đồn đại.
Hơn ba trăm tên đạo tặc, trên người mỗi một tên đều có được linh khí quay vòng. Trong đó có mấy người trong đan điền hiện rõ ánh sáng thần thánh sáng lạn, khí thế phi phàm, đã đạt tới cảnh giới Thần Cơ.
Những đạo tặc này đều là thứ cùng hung cực ác, chúng đến từ trời nam đất bắc, đều là đã phạm vào vụ án cực lớn nên mới chạy trốn tới vùng đất biên cương hiểm trở này để trốn tránh kẻ thù.
Trong số bọn họ có kẻ tay nhuộm máu tươi của hơn trăm nhân mạng, có người đã phá hoại tiên môn sơn môn nào đó, có người đã lỡ tay giết chết đệ tử con cháu chi chính của Đại gia tộc, có người cưỡng đoạt thiên kim tiểu thư của nhà quyền quý ở Thần Đô....v..v... coi như hiện tại sa vào giữa đám đạo tặc, trong đó cũng có người che giấu thân phận, che giấu tu vi, thậm chí có người cũng không dám để lộ gương mặt cho người khác thấy.
Bởi vì kẻ thù mà bọn họ đắc tội thật sự là đáng sợ!
- Oa!
- Oa!
- Trời ạ nữ thần !
...
Tất cả đạo tặc đều thán phục không thôi, đôi mắt trợn tròn, đồng tử phóng đại. Có tên trực tiếp hóa đá, có kẻ miệng trễ ra đến cằm rơi xuống đất, có tên nước bọt ròng ròng dính ướt cả giầy.
Bọn chúng thật giống như mới được thả ra từ trong Thần Đô Đại Ngục, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú Kỷ Thương Nguyệt.
Kỷ Thương Nguyệt đích thật là mỹ nhân hiếm có, nhưng lại là một mỹ nhân lạnh lùng, khí chất trên người cao ngạo, không có tình người. Nhưng càng là như thế lại càng khiến cho những đạo tặc kích động. Ai nấy đều xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.
- Nhị đương gia, ngài nhìn khuôn mặt kia thật là mềm mại a! Thật muốn liếm một cái!
- Không có tiền đồ!
Một tên râu ria xồm xoàm tóc tai bù xù rống lên một câu, lập tức khiến một tên đạo tặc bị tiếng rống lên đành quay trở về.
Đây chính là Nhị đương gia, vóc người lùn thấp, lưng hùm vai gấu, mặt tròn vành vạnh, tai cực lớn, tóc và râu đã hoàn toàn che đi cả khuôn mặt. Người nào không biết còn tưởng rằng hắn là một con Đại Tinh Tinh.
- Nhị đương gia, ngài nhìn đôi chân nhỏ nhắn kia, thật thẳng, thật trắng, thật muốn liếm một phen!
Có người quỳ rạp trên mặt đất, nước miếng chảy ròng ròng từ trong miệng.
- Ngươi càng không có tiền đồ!
Cái búa lớn trên vai Nhị đương gia vung lên, lập tức đánh cho tên đạo tặc kia bị hất bay đi ra ngoài.
Cây búa trong tay Nhị đương gia to chừng bằng cái cối xay cỡ lớn, lưỡi búa đều phải dài ba thước. Cả đầu búa so sánh thân thể của hắn còn phải lớn hơn, coi như không được vạn cân thì e rằng cũng nặng đến mấy ngàn cân. Thế nhưng mà xoay ở trong tay của hắn lại cực kì linh hoạt.
Nhị đương gia lại khiêng cây búa ở trên vai, một tay sờ sờ chòm râu đen sì như bụi cỏ mọc dưới cằm mà cười nói:
- Các huynh đệ, các ngươi nhìn ngón tay nàng thật xinh đẹp a. Vừa thon thả, vừa dài, lại vừa trắng, chỉ nhìn liền đã thấy khá mềm mại, nếu như có thể liếm được một cái vậy là tốt rồi.
- Nhị đương gia, càng không có tiền đồ!
Trong lòng đám đạo tặc đều là suy nghĩ như thế, nhưng mà lại không ai dám nói ra miệng.
- Nhị đương gia nói rất đúng, Vương Mãnh ta chặt đầu ngón tay của nàng rồi đưa cho ngài.
Một tên vạm vỡ đầu trọc đi ra, trong tay nắm một thanh đại đao đỏ đậm, không chút do dự định đi chặt ngón tay của Kỷ Thương Nguyệt.
Gia hỏa này cũng không biết là một tên đầu đất, hay là kẻ không biết dùng đến mắt mà lại cũng không biết thương hương tiếc ngọc chút nào !
Đương nhiên tên đầu bóng lưỡng này không thể chặt đầu ngón tay của Kỷ Thương Nguyệt được. Vào lúc đại đao của hắn đang giơ lên, liền bị một đám người vội vàng kéo trở về, lôi vào trong đám người, bị điên cuồng nện đến dừng lại.
Kỷ Thương Nguyệt giờ phút này bị tức đến cặp nhũ phong không ngừng phập phồng, không ngờ lại bị một đám đạo tặc xoi mói. Hơn nữa bọn người kia thật sự rất không có tố chất, ăn nói quả thực khó nghe. Lại có người đề nghị muốn bắt đầu từ tối nay thay phiên động phòng với nàng, còn có người đề nghị hiện tại liền ăn thịt nàng ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.