Linh Chu

Chương 208: Phong hỏa liên thành (2)




Có một số nơi rõ ràng có khả năng nhìn thấy có dấu vết khắc lục trận pháp. Trên đỉnh tường thành có tháp nhô ra để bắn tên, đài phóng lửa, đài trận pháp. Lúc nào cũng có Thần Vũ Quân cưỡi Man Thú tuần tra trên đỉnh tường thành.
Nơi này tùy thời đều có thể phát sinh chiến tranh, đã từng bị hủy hơn mười lần. Nhưng mà sau đó ở đây lại dựng nên thành trì mới, lần sau so với lần trước huy hoàng to lớn hơn.
Đây chính là lợi ích của vị trí địa lý đặc thù.
Tiến vào Phong Hỏa Liên Thành, có khả năng nhìn thấy rất nhiều hình thù kỳ quái của kiến trúc nước khác. Có tòa phủ đệ tường đỏ ngói xanh mái cong, có cung điện phật gia xây bằng đá trắng, có kiến trúc sâu thẳm là từ những cây gỗ cổ xưa....v..v....
Trên con phố cổ rộng trăm mét, ngựa xe như nước, náo nhiệt phi phàm. Người đến từ quốc gia và xứ sở khác nhau hội tụ ở chỗ này. Có mỹ nhân tóc vàng mắt xanh xinh đẹp lưng đeo một cây cung quí đi qua bên người, làm nửa con phố đều thoang thoảng mùi thơm trên người nàng. Lại có bốn người nô lệ Cổ Cương cao ba thước đang kéo xe Nha Xa màu vàng đi lộc cộc. Còn có tu tiên giả trên đầu quấn vải trắng, trên người khoác áo bào trắng, phảng phất như một xác ướp đang nghênh ngang đi trên đường cái.
- A... Cứu mạng a! Cứu mạng a!
Năm, ba nam nhân đang truy theo một thiếu nữ yêu kiều. Chúng phát ra những tiếng cười dâm đãng, dồn thiếu nữ kia vào trong một cái ngõ cụt.
Bọn họ đè thiếu nữ vào sát vách tường, rồi ngay giữa ban ngày ban mặt mà lần lượt cởi ra từng món y phục trên người nàng.
Mọi người đi đường đều là lạnh lùng nhìn, tựa hồ đều đã thấy mãi thành thói quen. Bất kể thiếu nữ yêu kiều kia kêu cứu và khóc lóc như thế nào, nhưng không có bất cứ người nào tiến lên đưa tay ra cứu giúp.
- Không nên... Cứu ta... A...
Nàng áng chừng cũng không đến mười sáu tuổi, khóc đến cực kì thê lương.
Phong Phi Vân có hơi nhíu mày, mặc dù đã sớm biết rõ Phong Hỏa Liên Thành chính là một địa phương hắc ám mà hỗn loạn, cường giả có khả năng tùy ý ức hiếp người yếu, nhưng mà lại thật không ngờ dĩ nhiên ô uế đến mức độ này.
Lưu Thân Sinh đè cánh tay Phong Phi Vân xuống mà nói:
- Đại Ngưu, đừng xúc động, tại Phong Hỏa Liên Thành không ai là thiện nam tín nữ, làm người tốt chỉ biết sẽ chết nhanh hơn.
- Ý của ngươi là... Thấy chết mà không cứu?
Phong Phi Vân tự nhiên có điểm mấu chốt đạo đức của mình.
Lưu Thân Sinh lắc đầu, đáp:
- Những người có thể sống được tại Phong Hỏa Liên Thành, thì làm sao cần phải ngươi cứu?
Hắn vừa dứt lời, từ trong ngõ cụt kia liền truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết!
Chỉ thấy mấy người nam nhân vừa rồi vẫn còn định cưỡng bức thiếu nữ kia, giờ phút này đều đã nằm ở trong vũng máu. Mà thiếu nữ vốn mềm mại mà thống khổ thì đang xốc lại áo la sam rách nát, lạnh nhạt hầm hừ một tiếng. Nàng lau khô huyết dịch trên cánh tay, sau đó ngồi xổm thân thể mềm mại uyển chuyển xuống, lấy đi túi tiền trong ngực mấy nam nhân này và lẫn cả binh khí tùy thân.
Nhìn thấy một màn này mà Phong Phi Vân trợn mắt há hốc mồm!
Thiếu nữ kia nâng nâng áng chừng túi tiền, ôm vài món binh khí đi ra từ bên trong. Đôi mắt lạnh lùng trợn lên liếc nhìn Phong Phi Vân, sau đó liền nghênh ngang đi.
Chỉ để lại trong ngõ nhỏ mấy cỗ thi thể đẫm máu đã bị lạnh như băng.
- Quả nhiên, nơi này đích xác không có thiện nam tín nữ.
Phong Phi Vân lúc trước cũng đã từng chịu thiệt trong tay nữ nhân, hiện tại lại lần nữa có thêm một bài học.
Phong Hỏa Liên Thành cho tới bây giờ cũng không có bình yên, vẻn vẹn chỉ là đi một đoạn đường này mà Phong Phi Vân liền thấy xảy ra bốn năm vụ giết người. Nơi này quả thực không phải một địa phương tốt, nếu như không có thực lực, căn bản vô phương sinh tồn. Cho dù có thực lực, nếu như không đủ thông minh, cũng tuyệt đối không sống lâu.
- Bán kỳ trân dị bảo, Linh Thảo cổ xưa, Linh Khí Thượng Cổ, tranh chữ danh gia, Linh Thạch tuyệt phẩm. Chỉ cần năm đồng tiền liền tùy tiện chọn, tùy tiện tuyển! Năm đồng tiền mua như nhau, tuyệt đối có vật siêu giá trị, tuyệt đối không lừa bịp, bán sang tay, kiếm chút tiền.
Đi tới đầu một con đường, nơi này càng hỗn loạn hơn. Hai bên con đường, khắp nơi đều bày hàng trên vỉa hè. Có người trực tiếp trải một cái chiếu trên mặt đất, trên đó bày một số đồ vật kì dị cổ quái.
Có rất nhiều người đang vây quanh ở chỗ này, ai nấy đều đang chọn lựa hàng hàng bày trên quầy.
- Đại ca, ngươi thực sự thật tinh mắt, đây chính là một viên Ngũ Phẩm Linh Đan, chính là do quốc sư đương triều tự tay luyện chế, tổng cộng luyện ba mươi năm mới hình thành. Ta tốn công phu rất lớn mới cầm được trong tay. Ta xem đại ca ngươi cũng là người tuấn tú lịch sự, thuận tiện bán rẻ cho ngươi, tám mươi đồng tiền thế nào? Được rồi! Được rồi! Đại ca ngươi coi như là khách quen, năm mươi đồng tiền đi! Không thể bớt hơn được, thế này đã là giá nhảy lầu rồi. Ôi trời! Đại ca, ngươi đừng đi. Có khả năng xem thử thứ khác, ta đây còn có Linh Khí Thượng Cổ Bổ Thiên Thần Lô (vá trời thần lô), bút tích thực của danh họa Tiên Đan Thanh Tử...
- Ngày cuối cùng, ngày cuối cùng, ngày mai bần đạo sẽ đi du ngoạn Bà La Quốc. Hôm nay thổ huyết bán đại phá giá, lấy ra vài món kỳ bảo quí giá trên người thuộc loại hiếm có trên đời để bán rẻ cho mọi người. Linh Thạch, linh đan, Linh Thảo, thấp nhất giá từ ba đồng tiền, quá hạn không chờ, mất không hề trở lại nữa.
...
Phong Phi Vân đi ngang qua đoạn phố lớn này, cứ là lắc đầu liên tục. Những người này thật sự nói khoác rất quá đáng. Linh Khí chính là Thần Binh đỉnh cao. Mặc dù là Linh Khí cấp độ, phẩm chất thấp nhất thì đều có giá trị vượt qua mười tòa Cổ Thành. Mấy chục đồng tiền đâu có thể nào mua được. Linh dược và linh đan có giá trị cũng khá xa xỉ, cơ hồ đều phải bắt đầu từ trăm vạn kim tệ.
Mặc dù rất nhiều người cũng biết những người này đang lừa tiền, nhưng mà vẫn có rất nhiều người đang chọn lựa hàng trên vỉa hè, hy vọng có thể bắt được vận may, chọn lựa được báu vật đích thực.
Phong Phi Vân cũng tỏ ra lòng hiếu kỳ, trong đôi mắt sinh ra hai luồng Hỏa Diễm. Hắn thi triển ra thần thông Phượng Hoàng Thiên Nhãn để liếc nhìn những quầy hàng này. Vừa mới nhìn hắn liền thất vọng, quả nhiên đều là những đồ không ra gì, căn bản không có một kiện báu vật đích thực.
Hơ!
Ánh mắt Phong Phi Vân đột nhiên dừng lại, rơi tại một quầy hàng trên vỉa hè trong đó.
- Đại Ngưu, đừng xem, loại địa phương này căn bản không có thứ gì hay. Nếu như thật sự muốn mua báu vật hiếm có trên đời, cứ phải đi Ngân Câu Phường. Ngân Câu Phường mới là nơi kỳ bảo cả Thần Tấn Vương Triều tụ tập.
- Nói cũng đúng, nói cũng đúng, Ngân Câu Phường tuyệt đối là thế lực nhiều tiền nhất thiên hạ, giàu nứt đố đổ vách a! Chỉ tiếc sau lưng lão bản của nó là gia tộc Ngân Câu, nên cũng không ai dám có ý đồ gì.
- Hắc hắc! Nếu như có thể ôm được thiên kim đại tiểu thư gia tộc Ngân Câu vào trong tay, vậy liền cả đời cũng không còn sầu lo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.