Nàng cực kỳ xinh đẹp, giống
như một mỹ nhân ngư ở bên bờ sông chờ tình lang trở về, cảm giác khiến
người thương tiếc nói không nên lời.
Không khỏi khiến người nghĩ tới câu chuyện tình yêu thê mỹ: Thiên hà hà
xử? Viễn viễn đích hải vụ mô hồ. Phạ hữu giao nhân tại ngạn, đối nguyệt
lưu châu
Cảm giác mà lúc này Kỷ Thương Nguyệt mang đến cho người chính là như
vậy, không giống một Tử Linh Tử lãnh diễm hung thần mà càng giống một mỹ nhân ngư nước mắt lưu châu bên bờ hồ vậy, khiến người phải thương cảm.
Phong Phi Vân nhìn nhìn vết máu vẫn chưa khô trên mặt đất, hít một hơi, ánh mắt ngưng tụ, nói:
- Máu của Bộ Thiên Nhai, ai làm hắn bị thương?
- Một người ngươi tuyệt đối đoán được
Kỷ Thương Nguyệt tựa dán trên tảng đá lớn, hữu khí vô lực nói.
Phong Phi Vân tuy rằng thông minh hơn người, nhưng quả thật không đoán
được là ai, hắn nhíu mày, trong đôi mắt trở nên tinh sáng, hai luồng hỏa diễm nhảy lên trong mắt, triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, ánh mắt có thể nhìn thấy ở ngoài ngàn dặm.
Trong vòng ngàn dặm vậy mà đều không có tung tích của Bộ Thiên Nhai.
Chẳng lẽ là hộ đạo giả của Bộ Thiên Nhai đã đón hắn đi rồi sao? Trong
lòng Phong Phi Vân suy đoán như thế, ánh mắt lại rơi xuống bãi huyết
dịch trên mặt đất, nơi này đã xảy ra chuyện gì đây?
Phong Phi Vân chung quy vẫn cảm thấy có một cổ khí tức quỷ dị, không
khỏi có chút cảnh giác, nhưng như thế nào cũng không thể liên tưởng đến
trên người Kỷ Thương Nguyệt.
Tựa như Bộ Thiên Nhai vây, hắn cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vẫn bị chết trong tay Kỷ Thương Nguyệt.
Có khi người thông minh đều bị thông minh lửa, mà nam nhân bình thường
đều theo bản năng luôn xem thường nữ nhân, mà thường thường nam nhân như vậy dù bị nữ nhân lừa gạt nhưng vẫn mơ mơ màng màng.
- Ngươi lại rơi vào tay ta rồi.
Phong Phi Vân chậm rãi đi tới chỗ Kỷ Thương Nguyệt, nhìn chằm chằm vào
vào chỗ ngực bị gió lớn thổi qua khiến càng lộ rõ hơn kia, bộ ngực tựa
như muốn nhảy ra vây, tuy vẫn bị quần áp miễn cường bao vây lấy, nhưng
lại không cách nào che được hoàn toàn.
Kỷ Thương Nguyệt còn đẹp hơn cả ánh trăng trên bầu trời, lan da vốn
tuyết trắng bị ánh trăng phủ lên một tầng xanh ngọc, óng ánh sáng long
lanh.
- Đúng vậy, đúng là vẫn rơi vào tay của ngươi!
Trên mặt Kỷ Thương Nguyệt hối hận nói.
Phong Phi Vân nói:
- Cũng bởi vì ngươi, Lưu Thân Sinh mới chết, ngay cả khuôn mặt của con
mình cũng không thấy được, ngươi mặc dù không giết hắn, nhưng hắn lại vì ngươi mà chết.
- Ngươi đây là đang tuyên cáo tội lỗi của ta sao?
Kỷ Thương Nguyệt sắc mặt tái nhợt, trong môi đỏ nhẹ nhàng phun ra thanh vụ, hữu khí vô lực nói.
- Người đã chết, chung quy vẫn phải cần một người đền mạng.
Phong Phi Vân nhìn Kỷ Thương Nguyệt tựa như nhìn một người chết vậy.
Hắn cũng không phải một người thích giết người, nhưng nếu ngươi đắc tội với hắn trước thì ngươi hẳn phải chết.
- Vậy ngươi vì sao còn chưa ra tay giết ta?
Kỷ Thương Nguyệt nói.
Phong Phi Vân đứng chắp tay, áo tím bay múa, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
- Ta hiểu rồi, ngươi còn muốn biết Kỷ gia chúng ta vì sao phải bắt Quý gia tỷ muội, vấn đề này ta có thể trả lời ngươi.
Kỷ Thương Nguyệt nói.
Dương Thần Thánh Thai đối với Phong Phi Vân mà nói thật sự quá trọng
yếu, đây cũng là nguyên nhân vì sao Phong Phi Vân vẫn chậm chạp không
giết nàng.
- Ngươi nên biết rõ cho dù ngươi nói cho ta biết đáp án thì vẫn phải chết trong tay ta thôi.
Phong Phi Vân không cho rằng Kỷ Thương Nguyệt không rõ đạo lý này.
- Đương nhiên, ta là một người tất phải chết, ta chỉ là hi vọng ngươi có thể vào trước khi ta chết, lại hôn ta một lần, ta liền chết cũng không
còn gì hối tiếc nữa.
Trong mắt Kỷ Thương Nguyệt mang theo một tia u oán, tựu như một oán nữ bị tình lang vứt bỏ.
Phong Phi Vân có chút sửng sót, hắn tự nhiên không tin Kỷ Thương Nguyệt
nói ra lời này là vì coi trọng hắn, ngược lại cảm thấy nàng đang giấu
sát cơ.
- Có người nói, một nữ nhân nếu đến lúc sắp chết cũng chưa từng ân ái
qua với nam nhân thì sau khi chết đến Địa Ngục cũng sẽ bị ác quỷ xấu xí
chà đạp, đây là bi ai bực nào a. Cho nên nói oán khí của nữ quỷ vĩnh
viễn đều mạnh hơn các loại quỷ khác.
Nàng còn nói thêm.
Phong Phi Vân trố mắt nhìn, nói:
- Cái kia thật sự cũng quá bi ai rồi, xem ra ta phải giúp ngươi chuyện này mới được.
- Ngươi vốn nên giúp ta, ít nhất. . . Ngươi lớn lên cũng không xấu.
Kỷ Thương Nguyệt nói.
- Ta cuối cùng cũng tin vào câu nói kia.
- Câu nào?
- Ngươi khi sắp chết, lời nói đều là thiện.
Phong Phi Vân nói.
Kỷ Thương Nguyệt hơi sững sờ, chợt liền cười lạnh nói:
- Vậy ngươi vì sao còn không qua đây, chẳng lẽ ngươi thật đúng như đạo
tặc kia nói, thân thể căn bản không thể thỏa mãn nữ nhân sao?
Một nữ nhân phải chết thật sự rất khó nói ra những lời thong dong như
thế, hơn nữa lời này còn tuyệt hảo như vây, khiến bất kỳ một nam nhân
nào cũng không cách nào kháng cự.
Trong lòng Phong Phi Vân sinh ra một tia cảnh giác, cảm giác được Kỷ
Thương Nguyệt có chút khác thường, tuy rằng giúp người làm niềm vui là
lời răn của hắn, nhưng lúc này hắn lại do dự, nói:
- Ngươi còn chưa nói cho ta biết, vì sao phải bắt Quý gia tỷ muội?
- Ngân ngân, Phong Phi Vân ngươi xem ta là kẻ đần sao, nếu ta nói cho
ngươi thì ta cũng đã mất đi giá trị lợi dụng, ngươi còn không trực tiếp
giết ta sao, căn bản sẽ không thỏa mãn nhu cầu cuối cùng của ta!
Kỷ Thương Nguyệt phong tình vạn chủng nói.
Lời này khiến Phong Phi Vân toàn thân đều bị tà hỏa thiêu đốt, hắn cười nói:
- Nữ nhân thật sự là đủ tham lam!
- Nam nhân còn tham lam hơn cả nữ nhân đấy!
Kỷ Thương Nguyệt nói.
Phong Phi Vân chậm rãi đi tới, ngồi xổm thân thể xuống, nhìn bộ ngực
hương diễm của Kỷ Thương Nguyệt dưới lớp áo ở khoảng cách cực kỳ gần,
một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt Kỷ Thương Nguyệt, tán thán nói:
- Ta cảm giác, cảm thấy có chút không chân thực.
- Chuyện không chân thực mới khiến người khoái hoạt nất, chẳng lẽ ngươi
không muốn hưởng thụ cảm giác không chân thật này chút sao?
Đôi mắt dễ thương của Kỷ Thương Nguyệt vốn nhắm lại giờ có chút mở ra một tia khe hở, như nguyêt nha cong cong.
Nàng đích thật là một nữ nhân có được phong tình thiếu nữ, lại có hàm
súc thục nữ, bộ ngực sữa no đủ, đường cong ưu mỹ tựa như tiểu nhũ dê
trắng noãn đamh chờ Phong Phi Vân nhấm nháp vậy.
Bá!
Một cổ cảm giác vô cùng nguy hiểm đột nhiên đánh úp về phía trong lòng
Phong Phi Vân, ngay khoảnh khắc này giống như trời sập đất sụt vâym hai
chân hắn đạp lấy, đột nhiên lui về phía sau, nhưng đã muộn, đôi tay máu
chảy đầm đìa vốn gác sau lưng Kỷ Thương Nguyệt đắt chộp lấy ngay chỗ
ngực hắn.
Phong Phi Vân đã tương đối chú ý cẩn thận rồi, nhưng vẫn khiến mình lâm vào hiểm địa.
Đăng!
Hắn cưỡng ép vận chuyển linh khí, thối lui ra phía sau!
Kỷ Thương Nguyệt tựa như độc xà quấn c đi, trên ngón tay toát ra một đạo linh quang, sắc bén tựa như hàn kiếm vậy, khiến ngực Phong Phi Vân chảy ra máu tươi, làn da bị đâm rách.