- Muốn trở thành một gã Tầm
Bảo Sư cường đại, còn cần tháp chủ đại nhân chỉ điểm nhiều hơn, sư tôn
nói tháp chủ đại nhân chính là bạn tốt của hắn, ủy thác này người chắc
chắn sẽ không chối từ.
Phong Phi Vân nhìn ra quan hệ giữa Linh Bảo tháp chủ và Tả Thiên Thủ cũng không cạn, cho nên mới nói như thế.
- Hừ, bạn tốt.
Linh Bảo tháp chủ lạnh giọng cười cười, thanh âm cũng không hề già nua như vậy nữa, mà ngược lại còn có chút trẻ tuổi.
Phong Phi Vân cũng không hề kinh ngạc chút nào, đối với Tầm Bảo Sư mà
nói, có rất nhiều bí thuật quỷ dị, đừng nói là đổi thanh âm của mình,
coi như là đổi dung mạo, cốt cách, thân hình cũng đều có thể làm được.
Trừ phi Linh Giác của ngươi vượt qua người này, bằng không thì căn bản không có khả năng nhìn thấu ngụy trang của hắn được.
- Ngươi nếu là đệ tử của hắn, có thể đạt tới Linh Giác gấp bốn hai lần
thường nhân cũng không phải việc gì lạ, như vậy tu vị trận pháp khẳng
định cũng không tệ chứ?
- Nào có...
Linh Bảo tháp chủ búi tóc lên cao, đứng trên bệ đá bạch ngọc, ngón tay
điểm vào hư không, một đạo vầng sáng liền hiện ra, trước chỉ lớn chừng
chiếc nhẫn, sau đó bành trướng đến bằng cái vòng tay, cuối cùng biến
thành một tòa trận bàn hình tròn, bay về phía Phong Phi Vân.
Đây là một tòa nhị cấp khốn trận, bên trong có tám mươi bốn đạo cổ văn trận pháp, tựa như một tòa thiết lung quét tới.
Phong Phi Vân hai tay khoanh vòng tròn trong hư không, vô số linh quang
ngưng tụ thành một tòa trận bàn, trên đó cũng có khắc tám mươi bốn đạo
trận pháp phù văn.
Híz-khà zz Hí-zzz!
Hai tòa nhị cấp trận pháp đụng vào nhau, cũng không hề kinh thiên động
địa như trong tưởng tượng, chỉ thôn phệ lẫn nhau, triệt tiêu lẫn nhau,
cuối cùng biến thành hai tia khói xanh, biến mất trong không khí.
Trong mắt Linh Bảo tháp chủ hiện lên một tia tán thưởng, lại có thể nhẹ
nhõm khắc ra nhị cấp trận pháp như thế, còn có thể khống chế một cách
tinh chuẩn, phần năng lực khống chế đối với trận pháp này đã có thể so
với Tứ phẩm Tầm Bảo Sư rồi.
Tuổi còn nhỏ, thành tựu bất phàm, quả nhiên không hổ là đồ đệ của hắn.
- Khống chế đối với trận pháp coi như không tệ, bất quá muốn khắc lục ra tam cấp trận pháp, ít nhất cũng cần đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất
trọng, việc hàng đầu ngươi cần phải làm bây giờ là tăng tu vi của ngươi
lên mới được.
Linh Bảo tháp chủ sau khi biết được Phong Phi Vân chính là đồ đệ của Tả Thiên Thủ thì thái độ cũng thay đổi rất nhiều.
Phong Phi Vân ôm quyền nói:
- Đa tạ tháp chủ chỉ điểm!
- Ta chưa từng chỉ điểm ngươi, ở mặt tu vị, ta cũng sẽ không chỉ điểm ngươi, tất cả đều cần nhờ vào chính ngươi mới được.
Linh Bảo tháp chủ duỗi ngón tay vào trong hư không, bên trong thạch bích đằng kia mở ra một cánh cửa, một đạo vầng sáng từ bên trong bay ra, rơi xuống trong tay của nàng.
Một khỏa đan dược lớn chừng long nhãn lơ lửng trong lòng bàn tay nàng,
trên đó quấn quanh ánh sáng màu đỏ, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, loáng
thoáng có thể trông thấy có một đạo đan khí từ bề mặt bay ra, hình dạng
uyển như Du Long.
Phong Phi Vân chỉ ngửi một đám đan khí, cũng đã cảm giác bách hải nhẹ
nhàng khoan khoái, huyết dịch tràn đầy sức sống, mà ngay cả thương thế trên người cũng giảm bớt không ít.
- Ăn viên linh đan này vào tđi, trong vòng hai ngày thương thế trên người ngươi có lẽ có thể khỏi hẳn.
Linh Bảo tháp chủ nhẹ nhàng vung tay lên, khỏa linh đan không biết phẩm
cấp kia liền bay đến trước mặt Phong Phi Vân, lơ lửng trong không khí.
Linh quang lập loè, lưu chuyển lên từng đạo hào quang, tựa như một khỏa linh châu vậy.
Phong Phi Vân sau khi ăn viên linh đan này vào thì toàn thân đều bị linh khí và dược khí bao lấy, như đắm chìm trong một mảnh dược đầm vậy, dược lực vô tận đều phóng vào trong huyết mạch, điên cuồng trào vào trong
máu.
Dược lực còn hung mãnh hơn trong tưởng tượng của Phong Phi Vân nhiều
lắm, khiến huyết mạch hắn như bị nghiền nát, cổ cảm giác đau đớn xé rách kia giống như ăn vào độc dược vậy, quấy nát bụng hắn, , nhưng là rất
nhanh dược lực kế tiếp đã khiến huyết mạch bị nghiền nát lại chữa trị,
hơn nữa càng thêm cứng cỏi, càng thêm có linh tính.
Nghiền nát và chữa trị như thế cứ lặp lại, vây quanh khắp các nơi thân thể tiến hành ba mươi sáu cái Chu Thiên.
Huyết dịch kim mang lập loè trong người càng ngày càng tinh thuần,
linh tính càng ngày càng mạnh, tốc độ chảy lại tăng thêm gấp đôi, Bất
Tử Phượng Hoàng Thân tiến bộ thêm một bậc
Ba mươi sáu cái Chu Thiên, không chỉ có độ tinh khuyết huyết dịch được đề cao mà Thần Cơ trong Đan Điền cũng được tăng lên ba phần, số lượng
linh khí cũng tăng lên ba phần, nếu dựa theo tốc độ tu luyện bình thường của Phong Phi Vân thì cái này cũng cần tu luyện đến ba tháng mới đạt
tới cảnh giới như hiện giờ.
Phong Phi Vân vốn phục dụng một phần linh chi hai ngàn năm, dược lực
trong thân thể ngay cả một tầng cũng chưa hao hết, giấu ở trong máu và
trong xương tủy, hiện giờ ăn vào một khỏa linh đan không biết phẩm cấp
gì liền khiến dược lực linh chi đã bình ổn trong cơ thể được kích phát
ra lại.
Huyết dịch trong mạch máu Phong Phi Vân quay cuồng giống như nước sôi
vậy, dược lực của linh chi hai ngàn năm rất nhanh bị kích thích, hóa
thàng linh khí vô cùng vô tận lưu chuyển vào trong Đan Điền.
Thần Cơ trong Đan Điền cũng xoay tròn rất nhanh, không ngừng thôn phệ
lấy những dược lực này, nó vốn chỉ lớn như ngón tay cái nhưng bây giờ
lại không ngừng tăng trưởng, hào quang cũng càng ngày càng cường thịnh.
Phong Phi Vân toàn tâm đều đắm chìm vào trong tu luyện, tiến nhập trạng
thái vong ngã, muốn mượn cơ hội này đột phá cảnh giới Thần Cơ đỉnh
phong.
Thời gian cũng không biết đã qua bao lâu.
Mộ Dung Thác chậm rãi tỉnh lại, mở ra hai mắt, đập vào mi mắt lại là
bóng lưng Linh Bảo tháp chủ, mà Phong Phi Vân giờ phút này đang xếp bằng ở một bên thạch thất, hai mắt nhắm nghiền, trên đỉnh đầu lơ lững một
tòa linh quang trận pháp thủ hộ hắn vào trong.
Khí tức trên thân Phong Phi Vân ngày càng lớn mạnh, trong thân thể và
làn da hào quang không ngừng lập lòe, linh khí vô tận không ngừng xông
ra lao vào từ các lỗ chân lông.
- Ngươi đã tỉnh?
Linh Bảo tháp chủ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đưa lưng về phía Mộ Dung Thác.
Lời này tự nhiên là đang nói với Mộ Dung Thác.
Mộ Dung Thác chậm rãi bò lên từ mặt đất, thấp giọng nói:
- Tháp chủ...
- Ngươi đến cùng là người nào?
Linh Bảo tháp chủ xoay người lại, một đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu
hết tất cả hư vọng thế gian chăm chú nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thác.
Mộ Dung Thác cảm giác ơ trước mặt Linh Bảo tháp chủ mình quả thật giống
như một người trong suốt vậy, căn bản không cách nào che dấu, chỉ có thể cúi đầu xuống, không nói câu nào.
Linh Bảo tháp chủ hừ lạnh một tiếng, chấn khiến màng tai Mộ Dung Thác đau nhức, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Phong Phi Vân thân như trăng sáng ở dưới Kính Hồ, khoanh chân ngồi chỗ
kia, tản mát ra một cổ phiêu miểu, vào thời khắc này mang đến cho người
cảm giác như lâm uyên xem biển, không cách nào nhìn thấu hắn.