Nhưng trong thân thể hắn lại không bình tĩnh như hiện giờ, huyết mạch quay cuồng, Thần Cơ trong Đan
Điền như liệt nhật, trong lỗ chân lông nơi làn da có đạo đạo mây tía
tràn ra, tựa như một vòng trăng sáng ẩn trong mây mù vậy, thần bí mà
sáng tỏ.
Vô số linh khí giống như làn khói hội tụ tới Đan Điền, hải nạp bách
xuyên, chúng linh quy thuận, có trào vào Thần Cơ, có trào vào trong Thi
Cung nhỏ nhắn mà tinh xảo kia.
Ầm ầm!
Bốn tòa cửa cung của Thi Cung mở ra, bên trong có khí tức phong cách cổ
xưa mà mênh mông cuồn cuộn phát ra, tựa như bốn cái miệng của Hồng Hoang Cổ Ma, từng sợi linh khí dũng mãnh tiến vào cửa cung giống như đá ném
vào biển rộng vậy, vô tung vô ảnh.
Trong Thi Cung truyền ra Thiên Âm đại đạo, thần dị đen tối, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.
Phong Phi Vân không cách nào ngăn chặn tò mò trong lòng, muốn đi vào
trong Thi Cung tìm hiểu xem đến tột cùng là thế nào, hắn cảm giác trong
Thi Cung này cất dấu vật gì đó vô cùng trọng yếu, tuyệt đối không chỉ
đơn giản là Thi Cung của nữ ma.
Nhưng hắn dù thế nào cũng không thể ngưng tụ ra thần thức, mỗi lần đều
chỉ thiếu một bước, ngưng tụ được một nửa lại thất bại, ngược lại còn
khiến linh hồn bị chấn đến run rẩy.
Chỉ cần có thể ngưng tụ ra đạo thần thứ đầu tiên liền coi như đã bước
chân vào Thần Cơ đỉnh phong, nhưng luôn kém một chút như vậy, thần thức
không cách nào ngưng tụ, cũng không cách nào khiến thần thức thăm dò vào trong Thi Cung được.
Một đạo hào quang sáng chói từ trong một cánh cửa của Bạch Cốt Thi Cung
truyền ra, tràn đầy tiên uẩn, nương theo lấy Thiên Âm đại đạo, tựa như
thần linh Tiên Giới đang ngâm xướng, cuồn cuộn không dứt.
Tựa hồ chỉ cần bước chân vào tòa Thi Cung này liền có thể đi vào một thế giới mênh mông khác.
Vừa ngay được thanh âm này, trong đầu hắn liền có vẻ mơ màng, nhưng lại
lộ ra đặc biệt chân thật, phảng phất như đã đưa thân vào trong đó vậy.
- Nhất định phải ngưng tụ ra thần thức, tiến vào trong Thi Cung tìm hiểu rõ ràng.
Phong Phi Vân cảm giác được trong Thi Cung kia tồn tại một thứ nào đó
không biết, tựa như một cỗ Thần Thi cổ xưa đang mở hai mắt ra, trong mắt tiên hà vạn trượng, dẫn dắt thần kinh của hắn vậy.
Hắn lần nữa ngưng tụ thần thức.
Sau mỗi một lần thất bại, Phong Phi Vân đều cảm giác được linh hồn bị
thương, nhưng hắn vẫn không thể buông bỏ, cổ cảm giác bức thiết trong
lòng ngược lại càng tăng thêm.
Mộ Dung Thác và Linh Bảo tháp chủ đều nhìn chăm chú vào Phong Phi Vân,
phát hiện trong thân thể Phong Phi Vân bắn ra một đạo hào quang hoa mỹ,
tựa như tiên vụ dật tán ra từ Tiên Giới vây, khiến bọn hắn đều cảm thấy
khó hiểu.
Hào quang nhấp nháy lóe lên trên người Phong Phi Vân, tựa như đã biến thành một khối linh thạch, tràn đầy bảo vận.
- Kỳ quái, Tam phẩm Long Tu Đan, tuy rằng có thể kích thích linh khí
trong cơ thể hắn tăng trưởng, nhưng lại tuyệt đối không có khả năng diễn sinh ra linh hà tinh thuần như thế, trong thân thể của hắn hẳn là có
cất chứa kỳ bảo gì đó?
Trong mắt Linh Bảo tháp chủ bay ra hai đạo linh hoa, muốn nhìn thấu đan
điền Phong Phi Vân nhưng lại bị một đạo vầng sáng chói mắt phản xạ trở
về, thiếu chút nữa đã khiến măt nàng bị thương.
Trong mắt Mộ Dung Thác cũng lộ ra thần sắc kỳ dị, nhưng lại không dám
nhìn vào đan điền Phong Phi Vân giống như Linh Bảo tháp chủ, dù sao ngay cả Linh Bảo tháp chủ cũng thiếu chút nữa phải chịu thiệt, huống chi là
hắn.
- Tiểu cô nương, ngươi và Phong Phi Vân đến cùng có quan hệ thế nào?
Linh Bảo tháp chủ đã nhìn ra Mộ Dung Thác cũng không phải là thân nam
nhân, chính là dùng bí pháp Tầm Bảo Sư cải biến hình thể dung mạo, lại
làm rất nhiều thủ đoạn che dấu, mới biến thành bộ dáng như hiện giờ.
Phong Phi Vân tuy rằng tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhưng là Mộ
Dung Thác lại là thiên sinh linh nhân, tăng thêm tu luyện bí pháp của 《
Linh Bảo Quyển 》 trong Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, coi như là Linh Bảo tháp chủ
cũng thiếu chút nữa đã bị hắn lừa gạt, huống chi Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân mới chỉ sơ nhập môn kính.
Cái gọi là thiên sinh linh nhân, chính là loại thiên tư tuyệt đỉnh, long câu hổ tương, linh cốt gia thân, huyết dịch thông linh, song đồng linh
bảo, ngũ cảm không cách nào mà không thông linh
Loại người này nhất định kết duyên cùng Thiên Đạo, có rất ít người có thể nhìn thấu được bọn họ.
Phong Phi Vân tuy rằng nhãn lực bất phàm, thông minh hơn người, nhưng
thiên sinh linh nhân lại có thể thoát khỏi sự dò xét của Phượng Hoàng
Thiên Nhãn, trừ phi Phượng Hoàng Thiên Nhãn đạt tới một cấp độ rất cao.
- Ngươi tu luyện Khi Thiên Chi Thuật trong 《 Linh Bảo Quyển 》 sao?
Linh Bảo tháp chủ sắc mặt khẽ biến thành hơi trầm xuống, nói:
- Ngươi là nữ nhân Kỷ gia?
《 Linh Bảo Quyển 》 nắm giữ ở trong tay người Kỷ gia, điểm này Linh Bảo tháp chủ rất rõ..
Khí chất trên người Mộ Dung Thác trở nên sắc bén lại, giống như một
thanh hàn đao ra khỏi vỏ vậy, hai mắt trở nên lạnh buốt, trên ngón tay
ngưng tụ kiếm quyết vô song, coi như là Linh Bảo tháp chủ, hắn cũng dám
cùng nàng đánh một trận.
- Hừ! Tiểu bối, cho dù Kỷ Linh Huyên có đến ta cũng không sợ nàng, huống chi là ngươi!
Linh Bảo tháp chủ y quan hơi chính, không chút để Mộ Dung Thác vào mắt.
Kỷ Linh Huyên chính là một trong Tứ đại Thần Phi, sau lưng có Tần Đế làm chỗ dựa, Linh Bảo tháp chủ vậy mà lại không để nàng vào mắt, hơn nữa
lời nói còn cứng rắn như vậy, hiển nhiên chuyện đó cũng không hề giả.
- Ngươi nhận thức cô cô ta sao?
Mộ Dung Thác rốt cục vẫn phải thừa nhận thân phận của mình, nhưng cũng
không triệt hồi ngụy trang trên người, thần sắc vẫn lạnh lùng đề phòng
Linh Bảo tháp chủ.
- Đâu chỉ là nhận thức, số lần ta và nàng giao thủ không dưới mười.
Linh Bảo tháp chủ nói.
Trong thiên hạ người dám giao thủ với Thần Phi đã không nhiều lắm, Mộ
Dung Thác tâm tư kín đáo, rất nhanh liền nghĩ đến một người, hẳn là vị
Linh Bảo tháp chủ này rồi?
Mộ Dung Thác nhìn chằm chằm vào Linh Bảo tháp chủ, lần nữa khẳng định suy nghĩ trong lòng.
- Ta và Phong Phi Vân từng một đêm quấn tình, sau đêm đó, hắn phiêu
nhiên mà đi, ta đau khổ đi theo bên người, chỉ vì muốn ở cạnh hắn, không yêu cầu gì khác.
Mộ Dung Thác nói những lời này nửa thật nửa giả, nếu là người khác khẳng định không cách nào lừa gạt được Linh Bảo tháp chủ, nhưng hắn chính là
thiên sinh linh nhân, Linh Bảo tháp chủ cũng không cách nào hoàn toàn
nhìn thấu hắn được.
Linh Bảo tháp chủ nao nao, tiếp theo quát lớn một tiếng:
- Ngu muội.
- Trong lòng hắn đã có người thương yêu, ta biết rõ ta chẳng qua chỉ là
con rối để hắn phát tiết dục vọng, nhưng ta lại vô oán vô hối.
Thanh âm của Mộ Dung Thác biến thành thanh âm nữ tử.
Đúng là thanh âm của Kỷ Thương Nguyệt, đẹp tựa tiên tước ca minh, lại như thanh tuyền lưu thạch.
- Vô liêm sỉ.
Linh Bảo tháp chủ đã bị Kỷ Thương Nguyệt lừa gạt, có chút tức giận, nói:
- Thật sự là có dạng sư tôn nào, sẽ có đồ đệ đó, Tả Thiên Thủ thật sự là dạy được hảo đồ đệ a!