Hắn một tay nắm cầm một cuốn ngọc giản, một tay cầm một cây bút Thanh Đồng, đi vào trong cung điện,
ánh mắt ngưng tụ trên người Nam Cung Hồng Nhan, trong mắt tràn đầy thần
sắc không thể tưởng tượng nổi, liền thán ba tiếng, lại liền kêu ba tiếng "Tốt" .
- Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, Nam Cung Hồng Nhan.
Thiên Toán Thư Sinh nói ra một câu.
Một câu nói kia tuy rằng bình thản, nhưng lại long trời lở đất, bởi vì
những lời này chính là từ trong miệng Thiên Toán Thư Sinh nói ra, như
vậy có thể tưởng tượng được, hôm sau lời này nhất định sẽ truyền khắp
thiên hạ.
Nam Cung Hồng Nhan chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ mới nhất.
Tuy rằng Thiên Toán Thư Sinh chỉ mới thấy được nửa thân thể Nam Cung
Hồng Nhan, ngay cả khuôn mặt của nàng cũng che dấu dưới lụa trắng, nhưng không ai hoài nghi tính quyền uy của lời này cả.
Thiên Toán Thư Sinh tay niết bút Thanh Đồng, tinh tế viết xuống mấy chữ
trên ngọc giản, Nam Cung Hồng Nhan, xếp hạng đệ nhất trên 《 Thiên Phương Mỹ Nhân Phổ 》
Sau khi ghi Nam Cung Hồng Nhan lên đầu bảng, Thiên Toán Thư Sinh liền
lại bước trên mây mà đi, biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn chằm chằm vào Phong
Phi Vân, thần bí chủ nhân đã tặng Nam Cung Hồng Nhan cho hắn, vậy thì từ nay về sau, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ cũng đã là người của hắn.
Đương nhiên cũng có người lộ ra ánh mắt tham lam và ghen ghét, nhưng chỉ có thể tạm thời ẩn nhân, dù sao ở trước mặt mọi người, ai nếu dám cướp
đoạt đệ nhất mỹ nhân, vậy thì quả thật là đang khiêu khích Phong Phi
Vân, càng là đang gây hấn với Thần Vương.
Phong Phi Vân cảm thấy vài cổ sát khí, trong lòng cũng đắng chát cười
khẽ, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cũng không biết là phúc hay là họa, xem
ra trong tương lai không lâu sau, sát cơ sẽ nối đuôi mà đến rồi.
Từ đầu đến cuối Nam Cung Hồng Nhan đều im im lặng lặng ngồi ở chỗ kia,
nàng đôi mắt dễ thương hàm yêun giống như có tâm sự, mang theo vài phần thống khổ và nhu thương, quả thực khiến rất nhiều người phải thở dài.
- Nhất định là thần bí chủ nhân đưa nàng cho tên hỗn đản Phong Phi Vân
khiến cho nàng tinh thần chán nản, sợ là đ ruột gan cũng đứt từng khúc
rồi.
Rất nhiều người trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Phong Phi Vân cũng càng ngày càng bất thiện.
Vốn những người này rất nhiều người đều không oán không cừu với Phong
Phi Vân, nhưng bây giờ đều như có thâm cừu đại hận với Phong Phi Vân
vậy, hận không thể bầm thây vạn đoạn hắn, nghiền xương thành tro, mới
bằng lòng bỏ qua.
Phong Phi Vân tự nhiên cũng nhìn ra hào khí không ổn, nếu lại ở tiếp,
nhất định sẽ bị tất cả mọi người quần ẩu, vì vậy sau khi rượu qua ba
tuần liền tìm cơ hội cáo từ rời đi.
Một cỗ xe hoa phong cách cổ xưa đã đợi ở bên ngoài, xe hoa này chính là
được tạo từ vàng ròng, linh thạch khảm nạm, kéo xe cũng ba đầu dị cầm
bốn trăm năm, cánh dài chừng bảy, tám mét, trên lông vũ lóe ra kim
quang.
- Phong công tử, bên này.
Huyết Vũ ngồi ở cạnh xe hoa, từ rất xa kêu gọi Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân ngọc thụ lâm phong, sải bước đi ở phía trước, Nam Cung
Hồng Nhan áo trắng không nhiễm bụi, ôm đàn tranh Tử Mộc cúi đầu, nhẹ
nhàng đi theo phía sau hắn.
- Huyết Vũ, ngươi đây là?
Phong Phi Vân đi tới.
- Tự nhiên là đưa xe tới cho các ngươi rồi, Phong công tử, tỷ tỷ của ta
thuở nhỏ cơ khổ, thân thế bi thương, kính xin ngươi phải đối xử tử tế
với nàng.
Huyết Vũ từ trên xe nhảy xuống, mang theo ngữ khí khẩn cầu nói.
Nam Cung Hồng Nhan và Huyết Vũ đều là nữ tử của Tuyệt Sắc Lâu, Nam Cung
Hồng Nhan xếp hàng thứ nhất, Huyết Vũ bài danh thứ ba, Huyết Vũ tự nhiên gọi Nam Cung Hồng Nhan là tỷ tỷ.
Phong Phi Vân biểu lộ nghiêm túc, nói:
- Ta chỉ xem Hồng Nhan cô nương như Hồng Nhan tri kỷ của ta, tuyệt sẽ không đối đãi với nàng như nô tài.
- Vậy ta cũng yên tâm rồi!
Huyết Vũ lưu luyến không rời cáo biệt với Nam Cung Hồng Nhan, trong mắt
đẹp nước mắt lưng tròng, nếu không phải thần bí chủ nhân áp bách, các
nàng cũng sẽ không bị trở thành giống như hàng hóa tùy ý bị mang đi tặng người như thế rồi.
Phong Phi Vân và Nam Cung Hồng Nhan trèo lên trên xe, lái xe mà đi, ba
con dị cầm vàng chói kia giương cánh phi không, lôi kéo cổ xe, hóa thành một đạo lưu quang kim sắc, bay vào trong dãy núi Vạn Tượng Tháp.
Trong cổ xe, lộ ra có chút yên tĩnh.
Phong Phi Vân sau khi tiến vào cổ xe liền khoanh chân ngồi xuống, ngưng
thần tĩnh khí, dưới làn da có vầng sáng lưu chuyển, không ngừng trùng
kích tới ba đạo vết thương nơi cổ kia.
Ba đạo vết thương này chính là bị quái vật thần bí trong lòng đất kia
gay nên, bị độc khí nhập vào cơ thể, một mực không thể bức ra ngoài, cho tới giờ khắc này, Phong Phi Vân mới bắt đầu luyện hóa kịch độc trong cơ thể.
Nam Cung Hồng Nhan im im lặng lặng ngồi ở một góc trong xe, ngồi trên
tầm nềm hồ nhung màu đỏ, đôi tay như ngọc không tỳ vết nhẹ ôm lấy đàn
tranh, có chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, mấy lần muốn
tới gần, nhưng lại lui trở về.
- Ngươi trúng độc?
Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được ôn nhu nói, thanh âm mang theo vài phần ân cần.
Sắc mặt Phong Phi Vân càng ngày càng tái nhợt, miệng vết thương trên cổ
không cách nào khép lại, độc tố trong thân thể giống như có lẽ đã sáp
nhập vào trong máu, vậy mà không cách nào luyện hóa được .
Loại chuyện này là lần đầu xảy ra.
Bất Tử Phượng Hoàng Thân cường đại cỡ nào, vậy mà không cách nào luyện hóa độc tố, quái vật kia đến cùng là vật gì, sao lại đáng sợ như thế
chứ?
Phong Phi Vân từ từ mở mắt, nhìn nhìn cổ tay Nam Cung Hồng Nhan, chỉ
thấy trên cổ tay trắng như băng ngọc kia của nàng cũng mang theo một cái Huyết Cấm Huyền Trạc, xem ra nàng cũng là bị thần bí chủ nhân cho khống chế.
- Đích thật là trúng độc.
Đã đồng bệnh tương liên, vậy thì cũng không có gì phải dấu diếm nữa.
Hơn nữa, Phong Phi Vân nhìn ra, khí tức trên người nàng nhỏ yếu, hiển nhiên không có tu vị, uy hiếp đối với mình cũng không lớn.
- Ta có một khỏa tam phẩm Giải Độc Đan, có lẽ có thể giúp ngươi chữa thương.
Nam Cung Hồng Nhan buông đàn tranh xuống, chậm rãi từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc xinh xắn đưa cho Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân lại không nhận lấy, tam phẩm Giải Độc Đan giá trị phi
phàm, quả thực có thể nói là thuốc tiên giải độc, quý trọng như thế, hắn sao có thể nhận được?
Nam Cung Hồng Nhan tinh mâu thống khổ, vội vàng giải thích nói:
- Tam phẩm Giải Độc Đan này chính là một vị lục phẩm đan sư đưa tặng,
hôm nay, ngay cả Hồng Nhan cũng đã là người của công tử, đan dược này tự nhiên cũng là đan dược của công tử rồi.
Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:
- Hồng Nhan, chúng ta là có thể làm bằng hữu, ngươi không cần hèn mọn như vậy.
Dừng một chút, lại nói:
- Ngươi nếu muốn rời đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn trở.
Phong Phi Vân cũng không nhận lấy tam phẩm Giải Độc Đan, lần nữa bắt đầu vận chuyển 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》 chậm chạp luyện hóa độc tố
trong máu, theo hắn thấy thì đây chưa hẳn không phải là cơ hội tốt để tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân.