Linh Chu

Chương 420: Một trong mười đại cao thủ đương thời




Hòa thượng rượu thịt thúc dục huyết nhân thần bình đánh thẳng về đỉnh núi, mỗi bước bước ra, sát tắc trên đất phai mờ đi nhiều, khí thế trên người tỏa ra giống như phật, cũng giống như ma, hắn muốn dùng huyết nhân thần bình đi trấn áp quỷ thần.
- Hòa thượng khốn nạn này cũng quá mạnh.
Vương Mãnh nhịn không được nói tục.
Sắc mặt Tất Trữ Suất hiện tại ngưng trọng chưa từng có, trong lòng của hắn suy nghĩ về cái gì đó, đột nhiên mãnh liệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hòa thượng rượu thịt trên đỉnh núi, hoảng sợ nói:
- Hẳà hòa thượng này chính là người trong truyền thuyết?
- Ai?
Phong Phi Vân rất ngạc nhiên về thân phận của hòa thượng rượu thịt, có thể giao thủ với nữ ma, hơn nữa còn khiến nữ ma không thể làm gì được bọn họ, tuyệt đối không phải người bình thường.
Ầm ầm!
Trên đỉnh núi phát sinh đại chiến kinh thiên động địa.
Huyết nhân thần bình bộc phát hào quang giống như mặt trời, tia máu đậm đặc bao phủ thiên địa, mang tất cả tất cả tử khí trong địa vực này hút vào trong người của nó.
Trong tầng mây mơ hồ có thể thấy được một con quỷ thần to lớn hiện ra, còn cao hơn cả núi cao, mặc dù là huyết nhân thần bình cũng không thể làm gì được nó.
Bảy mươi ba ngọn núi chung quanh đều đang chấn động, chim bay cá nhảy trong khu rừng phía dưới bị đánh chết, rơi trên mặt đất, hóa thành bùn máu.
Người ở đây đều bị trọng thương, bọn họ đoạt đi rất nhiều linh đan trên người Tất Trữ Suất và bỏ vào trong miệng, bằng không sẽ bị người ta đánh chết.
Tất Trữ Suất cũng không biết trên người bị trộm bao nhiêu linh đan, bốn người một người không ngừng nuốt nhưng không có nuốt hết được.
Oanh!
Phong Phi Vân bị một đạo lực lượng lôi điện đánh trúng, trên người hắn lôi điện chạy quanh, sau đó điện quang xuyên qua tượng thần thiết bài, tượng thần thiết bài lúc này bắn ra một đạo quang mang, vô số hàn khí từ bên trong chạy vào trong người Phong Phi Vân.
Rầm rầm!
Ngón tay Phong Phi Vân kết thành băng hàn, sau đó cả cánh tay bị hàn băng bao phủ, băng tinh vẫn tiếp tục lan tràn ra chung quanh, vẫn bao phủ thân thể các bộ phận thân thể hắn
- Đây là... Nguyền rủa?
Phong Phi Vân vội vàng vận huyển bất tử phượng hoàng thân, huyết dịch trong người không ngừng lưu động, luyện hóa những hàn khí này, dung nhập vào trong máu cho bản thân sử dụng.
Những hàn khí này bị huyết dịch luyện hóa, chúng tiến vào trong đầu của hắn và ngưng tụ thành một đạo thần thức.
Ngưng tụ ra thần kinh đỉnh phong đệ bát đạo thần thức.
- Tượng thần thiết bài là đồ trấn yểm, vì sao hàn khí bên trong lại giúp ta ngưng tụ thần thức?
Nếu như là người khác bị hàn khí xâm lấn, khẳng định hóa thành một đạo băng điêu, nhưng mà bất tử phượng hoàng thân chuyên môn khắc chế hàn khí, hóa ra cho mình dùng, ngưng tụ thành bát đạo thần thức.
Tu vị Phong Phi Vân lại tiến thêm một bước, cách Thần Cơ đại viên mãn càng gần.
Nếu như là thiên lôi bổ xuống, có lẽ có thể ngưng tụ ra cửu đạo thần thức.
Thiên lôi không có bổ xuống, hòa thượng rượu thịt lại trốn trở về, tay hắn cầm lấy thiền trượng, một tay nhấc lấy huyết nhân thần bình trốn xuống núi, ngay cả giày khi chạy trốn cũng mất đi một cái, quần bị đánh nát một khối lớn, bộ dáng vô cùng chật vật.
- Đi mau, nó đã hóa tà, đây là địa bàn của nó, nó có thể ngưng tụ địa thế, cho dù ta nắm giữ huyết nhân thần bình cũng không thể trấn áp nó được.
Hòa thượng rượu thịt đánh ra một đạo phật quang kim sắc cuốn lấy đám người Phong Phi Vân, hóa thành lưu quang màu vàng phá vỡ sát tắc của mộ địa, phóng thẳng lên trời bỏ chạy đi.
Thẳng tới khi rời xa mấy trăm dặm mới dừng lại, buông đám người Phong Phi Vân ra.
Nhìn ra xa xa, dùng mộ địa và huyết hà làm trung tâm, phạm vi mấy trăm dặm đều bị tử khí màu xám đậm đặc bao phủ, cỏ cây tàn lụi, mặt dất biến thành màu đen, khu rừng rậm cổ xưa đã rụn lá, biến thành khu rừng quỷ, gió lạnh trận trận, không người nào dám tiến vào bên trong.
Ngao!
Tiếng kêu khiến người ta sởn hết gai ốc vang vọng ra ngoài, giống như tu la địa ngục đang gào thét, đặc biệt chấn nhiếp nhân tâm.
- Phong Phi Vân!
Một thiếu nữ xuất hiện sau lưng Phong Phi Vân, qua trong giây lát, đã chạy tới sau lưng và ôm lấy hắn.
- Tuyết Tiên!
Phong Phi Vân không cần quay người cũng biết là Nạp Lan Tuyết Tiên.
Hòa thượng rượu thịt nhìn thấy cảnh này thì lập tức mất hứng, đứng ở bên cạnh ho khan hai tiếng, nhưng mà Nạp Lan Tuyết Tiên không thèm quan tâm tới hắn.
- Phong Phi Vân, ta không muốn làm tiểu ni cô, ngươi nói chuyện được không?
Nạp Lan Tuyết Tiên ôm thật chặt Phong Phi Vân, dán gương mặt tuyệt mỹ vào lưng của hắn, thật giống như sợ hơi xa cách một chút sẽ bị hòa thượng rượu thịt kéo đi.
Lần trước chính là hòa thượng rượu thịt cưỡng ép mang nàng đi, nàng khóc cầu đều vô dụng.
- Ta... Ta nói cái gì?
Phong Phi Vân giả ngu.
- Ngươi thực quên?
Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận dậm chân.
- Chuyện ta nói quá nhiều, cũng không biết ngươi đang nói câu nào?
Phong Phi Vân hỏi.
Nạp Lan Tuyết Tiên càng giận, lông mày kẻ đen dựng lên, nói:
- Trước kia ngươi không có gọi ta là Tuyết Tiên, ngươi gọi ta...
- Vợ!
Phong Phi Vân cười nói.
- Đúng vậy, đã gọi là vợ, chẳng lẽ ngươi muốn vợ mình đi làm ni cô sao?
Nạp Lan Tuyết Tiên cười rộ lên, trong lòng thầm vui sướng, thì ra hắn không có quên.
Phong Phi Vân im lặng, xem ra sau này không thể tùy tiện gọi bậy được rồi, đặc biệt là nữ hài tử dễ gạt như Nạp Lan Tuyết Tiên này.
- Các ngươi có hết hay không?
Hòa thượng rượu thịt thật sự không nhìn được, lên tiếng quát lớn, cảm giác cảm thấy Phong Phi Vân đang chiếm tiện nghi của Tuyết Tiên, sợ hãi tiểu đồ đệ của mình bị lừa gạt đi.
- Ngươi quản được sao?
Phong Phi Vân vốn nhìn hòa thượng rượu thịt này rất không thoải mái, nếu không bởi vì tu vị chênh lệch quá lớn, đã sớm đánh hắn một trận.
- Hắn tự nhiên là không xen vào!
Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn ôm lấy Phong Phi Vân, khóe miệng cười mê người.
Nghe nói như thế, hòa thượng rượu thịt tức giận muốn thổ huyết.
- Phong Phi Vân lá gan cũng quá lớn, thậm chí ngay cả hòa thượng rượu thịt cũng dám chọc, càng dám câu dẫn đồ đệ của hắn, quả là trâu bò mà.
Tất Trữ Suất đã sớm đoán ra được thân phận của hòa thượng rượu thịt, trong lòng chấn động thật lớn, nếu như có thể, hắn rất muốn bái làm môn hạ của hòa thượng rượu thịt, cho dù làm một tiểu hòa thượng thì hắn cũng cam tâm tình nguyện.
- Rốt cuộc hòa thượng vương bát đản này là ai, chẳng lẽ địa vị rất lớn?
Vương Mãnh rất ngạc nhiên nói.
Tất Trữ Suất lườm hắn một cái, nói:
- Không có văn hóa thật đáng sợ, chẳng lẽ ngươi không có được qua danh sách mười đại cao thủ do Thiên Toán thư sinh biên soạn sao, nếu như ta không có đoàn sai, hòa thượng này chính là một vị tổ tiên nào đó của Nạp Lan gia tộc trong bốn đại môn phiệt của Thần Tấn Vương triều, hắn đã xuất gia hơn một ngàn tám trăm năm trước.
- Không có khả năng, cho dù là Thiên Mệnh cửu trọng Cự Kình cũng không có khả năng sống hơn một ngàn năm!
Vương Mãnh cảm thây Tần Trữ Suất đang nói khoác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.