Linh Chu

Chương 440: Đoạt linh chu (1)




Lại trôi qua bảy ngày!
Bốn mươi đoàn thần thức đã lớn hơn gấp đôi, giống như trứng gà bắt đầu ấp trứng, ngưng tụ thành bốn mươi quả bóng nhỏ, tản ra hào quang màu xanh, trong đầu xếp đặt thành tiểu diễn đồ, giống như bốn mươi viên bảo thạch khảm vào một khúc vải, xếp đặt quy luật tương tự tế đàn.
Trong óc có hào quang sáng ngời hiện ra, giống như tinh không lập lòe, linh khí tỏa sáng như sao trời.
- Cái này... Đến chính là Thần Cơ đại viên mãn?
Phong Phi Vân cũng không biết thực lực của mình hiện tại tăng trưởng tới mức nào, chỉ biết linh khí trong đan điền tinh thuần hơn mấy lần, tràn ngập đan điền của hắn, bao phủ toàn bộ thân thể, mỗi tế bào đều có linh khí sung túc.
Oanh!
Đột nhiên cửu mệnh huyệt trên ngực Phong Phi Vân mở ra, giống như mở nút chai ra, trong thân thể linh khí bành trướng, điên cuồng lao ra ngoài dung nhập vào trong thiên địa.
Đan điền một người lớn cỡ nào cũng có giới hạn, nhưng mà thiên địa là vô hạn, muốn dung nạp thêm linh khí, nhất định phải cho đan điền câu thông với thiên địa, có thể tùy thời điều động linh khí trong thiên địa hóa thành cho mình dùng.
Mà huyệt đạo giải khai, chính là câu thông đan điền với thiên địa.
Muốn chính thức đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, không chỉ cần tu luyện ra mười đạo thần thức, càng phỉa mở chín mệnh huyệt ra, câu thông đan điền với thiên địa.
Mười đạo thần thức, tạo hóa thiên địa, mệnh huyệt làm cầu, linh khí vô cùng vô tận, đây mới là Thần Cơ đại viên mãn.
Đương nhiên Thần Cơ đại viên mãn cũng có phân chia cao thấp, mấu chốt là số lượng "Cầu" câu thông thiên địa, cũng chính là số mệnh huyệt đã mở ra.
Thân thể có ba trăm sáu mươi mệnh huyệt, con người sinh ra thì ba trăm sáu mươi mệnh huyệt đều phong bế, thân thể cũng phong bế, chỉ có đạt tới Thần Cơ đại viên mãn mới có thể mở những mệnh huyệt này.
Phong Phi Vân hiện tại mới mở ra cửu tòa mệnh huyệt bỏ đi, còn có ba trăm năm mươi mốt tòa mệnh huyệt đều là phong bế, tương lai tiềm lực vô cùng, mỗi nhiều mở ra một đạo mệnh huyệt, lực lượng sẽ tăng thêm một phần.
Sau khi mở ba trăm sáu mươi mệnh huyệt ra, như vậy có thể độ địa kiếp, trùng kích Thiên Mệnh đệ nhất trọng.
Hô!
Phong Phi Vân thở ra một hơi.
- Đây là Thần Cơ đại viên mãn, thần thức đại viên mãn, thân thể kết nối thiên dịa, linh khí cuồn cuộn không dứt, vĩnh viễn không khô kiệt.
- Hôm nay lực lượng đã đạt tới mức nào rồi?
Phong Phi Vân cảm giác mình cường đại hơn Thần Cơ đại viên mãn không nhỏ, dù sao hắn từ Thần Cơ đỉnh phong đã có thể đánh chết tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn yếu nhược.
Mà tu ra bốn mươi đạo thần thức, tuy vẫn là Thần Cơ đại viên mãn như cũ, nhưng mà chiến lực đã không thể dùng Thần Cơ đại viên mãn đi cân nhắc.
- Long Hoàng Nhất Đao Sát
Phong Phi Vân một tay ngưng chưởng thành đao, một đạo bạch sắc đao lãng bắn ra ngoài, hình dạng một thần long, uốn lượn trong không khí không tiêu tán.
Phong Phi Vân vẫn không thể hoàn toàn lĩnh ngộ Long Hoàng Đao Quyết chiêu thứ nhất, hôm nay lại lĩnh ngộ tự nhiên, đạt tới mười tầng chân tủy, một đao này vừa ra có thể chém giết mấy tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn.
Bốn mươi đạo thần thức lơ lửng trong đầu, xếp đặt thành tế đàn tiểu diễn hào, giống như bốn mươi ngôi sao, đặc biệt sáng chói chói mắt.
Đây rốt cuộc là cảnh giới gì? Mặc dù là Phong Phi Vân cũng không tìm ra đáp án, chưa từng có tao ngộ qua tình huống này, trong thiên hạ cũng không có bất kỳ sinh vật nào tu luyện ra bốn mươi đạo thần thức.
Người, là mười đạo thần thức.
Phượng hoàng, là ba mươi đạo thần thức.
Chân long, là ba mươi ba đạo thần thức.
- Thần Cơ đại viên mãn, mở ra chín mệnh huyệt, còn có ba trăm năm mươi mốt cái, con đường tu luyện cần tích lũy.
- Tu đạo khó, chỗ khó khăn nhất là nhập môn, linh dẫn là nhập môn, tiên căn là nhập môn, thần cơ cũng là nhập môn, có thể vượt qua ba tiểu cảnh giới này mới xem như chính thức trở thành tu tiên giả, nhưng mà chúng sinh đâu chỉ có ngàn tỷ, nhưng có thể nhập môn không có bao nhiêu người.
- Thần Cơ lại là chỗ khó khăn nhất, không biết bao nhiêu anh kiệt bị vây khốn ở cảnh giới này mấy chục năm hơn trăm năm không vượt qua được, qua đi một thân tài hoa, cuối cùng giống như phàm nhân chết già.
- Tu tiên khối thứ nhất olaf cơ sở, đúng là rất khó tu thành, Thần Cơ là bước mấu chốt của tu đạo, đạo hạnh vạn năm không sánh bằng một lần Thần Cơ hư hỏng.
Phong Phi Vân từ từ thở dài, chợt trong mắt bắn ra thần quang, Thần Cơ đại viên mãn là một khảm, hôm nay vượt qua cấp độ này mới tính là tinh anh, bày ở trước mặt mình chính là "Luyện mệnh huyệt" cùng "Độ địa kiếp ", hai đại quan này phải vượt qua, có thể đoạt được thiên mệnh, thọ năm trăm năm, từ nay về sau có thể có thêm thời gian tu đạo!
Trên bầu trời đầy sao rậm rạp, ngân hà kéo dài qua bầu trời, kết nối thành hai mảnh tinh không.
Hai đạo lưu tinh từ phương bắc bay tới, xuyên qua ngân hà, phương hướng trực chỉ Bán Đạp Sơn, qua trong giây lát cũng đã hạ xuống bên ngoài tế đàn. Hai đạo uy áp này hàng lâm, giống như hai con man hoang ma thú xuyên qua bình chướng thái cổ đi tới thế giới này.
- Là các nàng!
Phong Phi Vân vội vàng lui về phía sau một bước, cát vàng trên đất xoáy lên vòng xoáy, che dấu chính mình.
Thân thể biến mất trong cát vàng.
Nữ ma cũng cảm nhận được hai khí tức này, nhưng không có bừng tỉnh từ trong tu luyện, thân thể vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại ngồi ở đó.
Ánh sao đầy trời chiếu vào thân nàng, nàng vẫn cô đọng thanh đồng linh chu, khóe mắt không nhúc nhích chút nào cả.
- Tam thi trảm đạo, trước phân tam thi, lại tụ họp tam thi, tam thi gặp nhau, có thể trảm thiên đạo.
Bên ngoài tế đàn gió núi lạnh giá đêm tối tuyết bay!
Bông tuyết giống như lông nhung của phượng hoàng, mười vạn non sông, bông tuyết phiêu linh, làm cho đêm tối tịch mịch càng lạnh giá, càng xinh đẹp.
Tieu Nặc Lan chống cây dù giấy đứng bên ngoài tế đàn, quần áo thiếp thân màu trắng vòng quanh đường cong mê người của nàng.
Bên phải nàng có một cung điện bạch cốt lơ lửng, bốn cửa cung mở ra, không có thi khí gay mũi, lại tràn ngập khí tức tiên linh, ngửi một hơi đã cảm thấy vô cùng ngọt ngào mê người.
- Ngươi rõ ràng cũng ra khỏi Vô Lượng Tháp!
Nữ ma vẫn nhắm mắt, trong nội tâm không sợ hãi, da thịt tuyết trắng như ngọc có hào quang màu xanh lưu động, lông mi thật dài rung động, nhưng không có mở to mắt, lại nói:
- Ta sắp hoàn thành thi biến lần thứ năm, lại quay về Vô Lượng Tháp đoạt đạo cơ của ngươi, không ngờ ngươi lại trốn ra ngoài.
- Vô Lượng Tháp không vây ngươi được, tự nhiên cũng không thể làm khó ta, ngươi là ác thi của ta, cũng nên quay về bản tôn đi.
Bộ dáng Tiêu Nặc Lan có một ít khác biệt với nữ ma, nhưng mà một thời gian ngắn không gặp, bộ dáng của nàng biến hóa không ít, giống nữ ma như đúc.
Nếu như hai người đứng chung một chỗ, có rất ít người có thể phân biệt bọn họ, ai là ác thi? Ai là bản tôn?
- Ngươi đạo cơ lui bước! Ác thi cũng là bản tôn, bản tôn cũng là ác thi, thế giới này cường giả vi tôn, ta mạnh hơn ngươi, ta chính là bản tôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.