Linh Chu

Chương 442: Nữ thi hương diễm




Hai mắt nàng nhắm chặt, khóe mắt cong cong, lông mi có thể nhìn rõ từng cọng, bờ môi nữ thi vốn tái nhợt, nhưng mà môi nàng đặc biệt trơn bóng óng ánh.
Phong Phi Vân là một người xấu, từ nhỏ hắn đã là người xấu, chơi đùa nữ nhân đúng là quá nhiều, nhưng hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ hứng thú với thi thể nữ nhân, mặc dù nữ thi này thướt tha lung linh tới cực điểm, cũng không có dục vọng gì đó.
Đây là thiên tính!
Tuy hắn vẫn cho rằng mình vẫn như trước, chính mình là một nam nhân có phẩm vị, tuyệt không khom lưng trước nữ thi, nhưng mà thân thể vẫn không bị khống chế, máu trong người sôi trào, dưới bụng có tà hỏa thiêu đốt, có chút thứ vốn ngũ đông bây giờ lại cứng rắn...
- Tội lỗi lớn nhất của nam nhân, chính là không phải mỹ nhân thì không chịu trách nhiệm, là không có lý trí khi gặp nữ nhân khỏa thân.
Phong Phi Vân tự nhiên là người lý trí, bởi vì hắn có bốn mươi đạo thần thức.
Nếu như thật sự chôn nữ thi trong cát vàng, đây là một chuyện mất thưởng thức, càng là một chuyện liều mạng.
Phong Phi Vân vỗ ót của mình một cái, thở dài một tiếng, cưỡng ép tà hỏa trong người xuống, cẩn thận từng li từng tí đi qua đào cát lên.
Thân thể nàng lạnh như băng, còn lạnh hơn cả băng tuyết bên ngoài, ngón tay đụng vào đùi gợi cảm rất nhẵn mịn, rất co dãn, có cảm giác như bị điện giật.
Phong Phi Vân rất muốn đại lực xoa bóp chân của nàng, muốn xem co dãn mạnh thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dù sao chân nữ thi co dãn hơn nữa, cũng không thể nào bằng nữ nhân còn sống.
Phong Phi Vân bóp qua không ít bộ ngực, có cứng rắn no đủ, có màu trắng sữa; có xinh xắn lung linh, có như cây đào mật; còn có to đến thần kỳ, một bàn tay không thể bao phủ một nửa, loại chuyện này quá mệt mỏi một chút, ngược lại không bằng cây đào mật và tiểu lợn sữa.
Phong Phi Vân tự nhiên không có ý đi niết bộ ngực nữ thi rồi, hắn cảm giác, cảm thấy nam nhân sờ ngực nữ thi là biến thái, hơn nữa rất không có thưởng thức, cho nên hắn không có niết, hắn chỉ nhìn, ngưng mắt nhìn, trang trọng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Cuối cùng vẫn đào nữ thi ra khỏi cát, trên người không có một tia khí tức sinh mệnh, thân thể mềm mại rất thon dài, dáng người cao gầy, đoán chừng cao 1m8, hoàn toàn tương xứng với Phong Phi Vân.
Một nữ nhân nếu như quá cao luôn có khí chất, càng gợi cảm, càng phong tình.
- Nàng rốt cuộc là nữ ma hay là bản tôn Tiêu Nặc Lan?
Phong Phi Vân mặc nho bào màu trắng co nữ thi, bởi vì chiều cao của nàng không khác gì Phong Phi Vân, mặc đạo bào miễn cưỡng vừa vặn, chỉ rộng thùng thình không ít, thân thể mềm mại của nàng quá nhỏ nhắn.
Đương nhiên có nhiều chỗ cũng mất tự nhiên, ví dụ như ngực nàng, ngực nàng là tiểu lợn sữa cứng rắn điển hình, vạt áo căng lên không ít, nếu hơi cúi người sẽ khiến xuân quan tiết ra.
Đương nhiên đây cũng là Phong Phi Vân không cho nàng mặc áo ngực, không có biện pháp, giới linh thạch bên của hắn không có áo ngực, càng không biến thái thu thập áo ngực làm gì.
Xoẹt xẹt!
Phong Phi Vân buộc dây lưng cho nàng, lập tức khiến đường cong hoàn mỹ của nàng hiện ra, tiêu chuẩn nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp, hơn nữa còn là sư tỷ xinh đẹp gợi cảm.
- Bất kể nàng là nữ ma hay là Tiêu Nặc Lan, dù sao cũng đã chết, ngay cả một tia sinh khí cũng không còn, đào hầm vùi đi!
Phong Phi Vân cảm giác mình không có phụ lòng nàng, ít nhất không để cho nàng khỏa thân, có thể chôn cất, càng không có khinh bạc thân thể nàng, nếu bán thân thể nàng chắc chắn cũng được cái giá trên trời.
Thi thể vượt qua cấp Cự Kình, không biết bao nhiêu cản thi nhân cùng Tà Linh tầm bảo sư tranh nhau mua sắm, cho dù táng gia bại sản cũng phải mua về.
Lúc tay của hắn đặt lên cổ nàng, tay kia ôm nàng mềm mại của nàng cõng lên.
- Chân... Thì ra rất co dãn, chỉ tiếc... Là một cỗ nữ thi, nếu sống thì quá tốt... Ách... Vẫn không nên sống lại.
Phong Phi Vân cõng thi thể nữ thi ra khỏi tế đàn, bên ngoài tế đàn vẫn tuyết rơi như cũ.
Cảnh đêm như mực, không khí thê lãnh.
Bông tuyết bay lên đỉnh đầu Phong Phi Vân, cũng bay sợi tóc thật dài của nàng.
- Mặc kệ ngươi là bản tôn Tiêu Nặc Lan hay là ác thi nữ ma, cho dù xinh đẹp thế nào, cho dù đương thời vô địch thì thế nào chứ, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết, thiên mệnh như thế, nhân mạng cũng như thế. Ta chính là người tốt, nếu như gặp được người khác, hắc hắc, ngươi thảm rồi, khẳng định bị hiếp thi, sau đó bị quất quát thi, sau đó lại bị hiếp thi, lại quất thi...
Phong Phi Vân đào hố to, vừa quay người lại đã phát hiện nữ thi nằm bên cạnh đã không thấy, hư không tiêu thất, chỉ có dấu vết nàng từng năm qua, nhưng không có dấu chân nào cả.
- Này... Nói đùa gì vậy!
Giọng nói vang lên.
Phong Phi Vân lạnh run, cái ót đau đau, giống như có lệ quỷ đứng sau lưng đang nhìn chằm chằm vào cổ của hắn.
Bỗng nhiên quay người, lại phát hiện nàng quả nhiên đứng ở phía sau, đứng cách Phong Phi Vân nử mét, đều có thể thấy lông mi của nàng dính tuyết, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt nàng.
- Hắc hắc, cái đó... Ngươi, ngươi làm sao đứng lên... Thật sự là, thật sự là chúc mừng ah!
Trán Phong Phi Vân đổ mồ hôi lạnh, cười còn khó coi hơn khóc.
- Vừa rồi chỉ là nói đùa, thực chỉ tùy tiện nói mà thôi, đừng nhìn ta được không, ta là người thành thật, ngươi xem... Ta giúp ngươi mặc quần áo, giúp ngươi đào hầm... Phi phi! Cái hầm đương nhiên không phải chôn ngươi, Ặc, tự nhiên cũng không phải chôn ta...
Nữ thi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, dưới cái nhìn này lông tơ của hắn dựng đứng, hai chân không nghe sai sử.
Bành!
Thân thể nàng đi tới trước, trực tiếp tựa vào ngực Phong Phi Vân, thân thể mềm mại lại trở nên mềm mại, một tia khí lực đều không có, chỉ có hô hấp yếu ớt của nàng, có thể chứng minh, nàng thật sống lại.
Hai tay Phong Phi Vân cầm lấy cự đao, tự nhiên là không dám đi ôm nàng, mặc cho nàng tựa vào ngực của mình trượt rơi xuống mặt đất.
- Làm cái quỷ gì thế, thực sống lại, tại sao có thể như vậy, rõ ràng sinh cơ đã hao hết rồi mà.
Phong Phi Vân tay sờ cổ nàng, cảm giác có một tia ấm áp, rõ ràng có nhiệt độ cơ thể, tuy vẫn rất thấp, nhưng cũng tốt hơn lúc trước nhiều.
- Làm sao bây giờ? Nàng rốt cuộc là nữ ma hay là Tiêu Nặc Lan?
Phong Phi Vân lại nói thầm.
Nếu nàng là nữ ma, vậy quả thật là khát máu thành tính, thừa dịp nàng hôn mê, một đao chém nàng là được.
Nhưng nếu nàng là Tiêu Nặc Lan, vậy khác rồi, dù sao Tiêu Nặc Lan cũng là cường giả tuyệt đỉnh, nhưng lại thiếu nợ nàng ân tình, giết quá đáng tiếc. Cứu nàng một mạng, nàng trả ân tình, cho dù nàng không lấy thân báo đáp, tương lai chọc nhân vật Cự Kình cũng có thể thỉnh nàng ra tay tiêu diệt đối thủ.
Đây là lần nhức đầu nhất của Phong Phi Vân, nàng rốt cuộc là ai?
- Đưa ra quyết định đi!
Phong Phi Vân hai mắt trầm xuống, giơ cự đao lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.