Một kích không có đắc thủ, Phong Phi Vân lui ra xa, bay tới trên không rừng mai, đứng trên hoa mai đỏ thẫm, ngưng tụ linh khí lần nữa, huyễn hóa ra bốn mươi tòa thiên đấu linh đài, thủ hộ thân hình.
Nạp Lan Tuyết Táng càng cường đại hơn dự đoán của Phong Phi Vân, đã tu luyện kiếm đạo tới cảnh giới cực kỳ khủng bố, trong thế hệ trẻ, người tu hành kiếm thuật không ai có thể vượt qua hắn.
Nội tâm Phong Phi Vân bình thản, con mắt nhìn chằm chằm vào năm thanh cổ kiếm kia, không dám thư giãn nửa phần, bởi vì một khi sơ ý đều có thể thân tử đạo tiêu.
Bá!
Năm thanh cổ kiếm bay tới lần nữa, dùng Kiền Ảnh Kiếm cầm đầu, Thiên Lộc Kiếm, Địa Tuyền Kiếm, Nhân Hoàng Kiếm theo sau, Cự Khuyết Kiếm bay ở sau cùng, kiếm quang kéo dai ra mấy chục thước, giống như năm ngôi sao băng vượt qua không trung.
Chỉ trong tích tắc năm đạo hào quang đâm thẳng vào thiên đấu linh đài, oanh, năm kiếm này có uy lực không thể ngăn cản, ngay cả thiên đấu linh đài cũng run lên mãnh liệt, bị công phá một góc.
Năm kiếm bay bay vòng qua linh đài, đâm thẳng vào trái tim Phong Phi Vân.
Oanh!
Thanh đồng linh thuyền bay ra lần nữa, ngang nhiên đụng một cái, năm thanh cổ kiếm lúc này ảm đạm lại và rơi ra ngoài, sau đó nằm im tại chỗ nhưng không có đứt gãy.
Sau khi năm thanh kiếm bị đánh tan, chúng lại bay về.
Rõ ràng chỉ có năm chuôi kiếm, nhưng mà bóng kiếm lại đầy trời, thật giống như có ngàn vạn thanh kiếm công kích Phong Phi Vân, bao phủ thân thể của hắn không có khe nứt nào cả.
Đăng, đăng, đăng.
Không có bất kỳ người nào có thể thấy rõ Phong Phi Vân ra tay như thế nào, chỉ có thể nghe được âm thanh kim loại va chạm, đây là cổ kiếm đụng linh thuyền, âm thanh này rất lớn và vang dội, giống như hạt mưa rơi trên mái hiên.
Nạp Lan Tuyết Táng hiện tại không thoải mái, muốn đồng thời toàn lực khống chế năm chuôi cổ kiếm, nhưng mà tiêu hao linh khí và thần thức cực kỳ lớn, tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn bình thường không cách nào phát động công kích, một hô hấp cũng có thể ép khô linh khí trong người, thần thức cũng bị trọng thương.
Nạp Lan Tuyết Táng đã mở ra ba trăm năm mươi cái mệnh huyệt, chỉ thiếu chút nữa là độ địa kiếp, đoạt thiên mệnh.
Ba trăm năm mươi mệnh cung trên người của hắn đồng thời mở ra, giống như ba trăm năm mươi dòng linh tuyền, toàn lực cướp đoạt linh khí rót vào trong người của hắn.
Máu trong người Phong Phi Vân sôi trào, vận chuyển càng lúc càng nhanh, huyết dịch màu vàng cuộn trào, giống như dòng sông đang ngập nước, có một loại cảm giác không bị khống chế.
Biến trái tim thành lò luyện, biến huyết mạch thành dòng sông.
Huyết dịch bắt đầu lột xác, mặt ngoài từng giọt máu của hắn có linh khí bao phủ, bắt đầu lắng đong sâu vào trong huyết dịch, có dấu hiệu phản phác quy chân.
Phong Phi Vân đại hỉ, Bất Tử Phượng Hoàng Thân bắt đầu tới cảnh giới thứ tư hoán huyết , huyết dịch sắp từ màu vàng biến thành màu đỏ, trong quá trình này cần hấp thu rất nhiều linh khí.
Nếu hoàn thành lần thay máu thứ tư, thể chất tăng lên một bước dài, không những chiến đấu vượt cấp ba tiểu cảnh giới, càng có thể tiến vào cấp sử thi.
- Nạp Lan Tuyết Táng không chỉ là đệ tử điện thứ mười đơn giản như vậy, nghe đồn hắn đạt được thượng cổ Cửu U Phong truyền thừa, cho nên được xưng là Cửu U ma đồ.
- Chín chuôi kiếm của hắn đều có lai lịch, là truyền thừa bất hủ thượng cổ lưu lại, không biết nguyên nhân gì mà bay tới ao kéếm trong Cửu U Phong, bị Nạp Lan Tuyết Táng kế thừa.
- Hắn từng giết cha luyện kiếm, trên thân mỗi chuôi kiếm đều có máu của cha hắn.
...
Trận đại chiến này hoàn toàn vượt qua mọi người suy nghĩ, rung động khó tin, ngay cả mấy điện hạ tà tông cũng động dung, bọn họ tại Thần Cơ đại viên mãn đều chưa có tu vị cường đại như thế.
Tất cả mọi người nghị luận nhao nhao, một đám người không che giấu cái gì cả
- Nghe đồn Nạp Lan Tuyết Táng chính là thiếu công tử của Nạp Lan gia tộc, đáng tiếc bởi vì mẹ hắn sinh ra hắn thân phận hèn mọn, nàng bị cha hắn cưỡng hiếp nên sinh ra hắn, cho nên hắn tại Nạp Lan gia tộc địa vị thập phần thấp, ngay cả nô bộc cũng khi dễ hắn, ngay cả cơm cũng không cho hắn và mẹ hắn ăn.
- Mùa đông khắc nghiệt, đói khổ lạnh lẽo, đám người ở bên ngoài căn phòng đều cho rằng hai mẹ con của hắn đói chết, Nạp Lan Tuyết Táng miệng đầy máu tươi đi ra ngoài, sau đó chém giết toàn bộ đám người bên ngoài phòng, một cũng không lưu, sau đó đi ra khỏi Nạp Lan gia tộc, biến mất trong gió tuyết lạnh thấu xương.
- Về sau, có người đi vào gian phòng xem xét, bị cảnh tượng rung động làm hoảng sợ, phát hiện trong nồi có một người, đúng là mẹ của Nạp Lan Tuyết Táng. Nạp Lan Tuyết Táng ăn thịt mẹ mình mới sống sót.
- Lại năm năm, Nạp Lan Tuyết Táng lưng cõng cửu kiếm đi xuống Cửu U Phong, tru sát cha hắn, dùng máu cha hắn tế luyện cửu kiếm, sau đó một đường đi về phía tây. Lại qua ba năm đi chín vạn dặm, một đường giết người luyện kiếm, những nơi đi qua không còn vật sống, cuối cùng bái nhập vào điện thứ mười Sâm La Điện.
- Nạp Lan Tuyết Táng lại bái vào trong điện thứ mười từng có một trận chiến với thập điện hạ, khi đó Nạp Lan Tuyết Táng tu vị mới đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, mà thập điện hạ đã là Thiên Mệnh nhất trọng. Cửu kiếm của hắn đều xuất hiện, ngay cả thập điện hạ cũng không làm gì được hắn.
...
Đây là một thiếu niên đáng sợ, rất nhiều người nghe được chuyện hắn trải qua cũng bắt đầu run sợ, đừng nói chiến đấu với hắn, cho dù bị hắn nhìn cũng khiến người ta run sợ nội tâm.
Cũng khó trách muốn Liễu Thừa Phong là thiên kiêu tuyệt đỉnh cũng không muốn giao thủ với hắn, giao thủ với loại người này gánh nặng tâm lý quá lớn.
- Sau khi giao thủ với thập điện hạ Sâm La Điện, kiếm của Nạp Lan Tuyết Táng cũng ít khi ra khỏi vỏ, một khi ra khỏi vỏ thì phải thấy máu tươi.
- Ta vốn cho rằng Thần Vũ quân Thiên phu trưởng có thể ngăn cản ba thanh kiếm của hắn cũng đã coi như không tệ, lại không ngờ hắn đồng thời ngăn cản năm thanh kiếm.
Đối với người hơi am hiểu Nạp Lan Tuyết Táng, giờ phút này đều khó bình tĩnh được.
Mà đám thiên kiêu Vạn Tượng Tháp sắc mặt vô cùng khó chịu, như Mộc Đàm Thiên, Mộc Ngôn, Đại Thực Quốc tam vương tử, con trai trưởng Hổ Thiên Hầu cũng đang suy tính có thể ngăn cản mấy kiếm của Nạp Lan Tuyết Táng, nhưng mà suy tính ra kết quả, tuy khiến sắc mặt bọn họ trắng bệch, không ngừng lắc đầu.
- Phố Kiếm!
Chuôi kiếm thứ sáu bay ra.
Một thanh cổ kiếm này mảnh như ruột cá, thân kiếm như châm, dài đến hai mét, có một đạo hào quang màu trắng vờn quanh thân kiếm, rất giống như ánh trăng trên biển, kiếm trong nước.
Kiếm âm bén nhọn, ngoài ba trăm dặm có thể nghe được.
Oanh!
Sau khi thanh kiếm thứ sáu hiện ra, triệt để trấn áp Thần Vũ quân Thiên phu trưởng!
Phố Kiếm quả thực không kiên không phá, lúc đâm vào trong áo giáp đã đâm phá da ngoài đan điền của Phong Phi Vân, có máu chảy ra.
Bàn tay Phong Phi Vân bài xuất lực lượng tám đầu kỳ ngưu, đánh lệch Phố Kiếm ra ngoài, nhưng vẫn lưu lại vết máu trên kiếm.