Linh Chu

Chương 496: Thiên Toán tìm hiểu (1)




Đương nhiên trong đó cũng không ít người tu vị cao thâm, có thể ngăn cản được linh khí uy áp.
- Thiên tài cấp sử thi Phong Đại Ngưu đang tán gái, người không có phận sự, tốt nhất an phận chút ít.
Tất Trữ Suất quát một tiếng.
Những người vốn định ra tay, nghe được cái tên Phong Đại Ngưu thì lui trở về, đây chính là một cuồng nhân cấp sử thi, ngay cả cao thủ của tà tông cũng dám giết, ai dám đi tìm rủi ro?
- Nữ nhân giao thủ với hắn là ai?
Mấy tên thiên tài nghịch thiên của tà tông nhìn thấy cảnh này, nhao nhao lao ra khỏi gian phòng, một người trong đó quát lớn:
- Phong Đại Ngưu, ngươi quá cuồng vọng, cũng dám nhúng chàm đại mỹ nhân của tà tông chúng ta?
Phốc!
Tên thiên tài tà tông này sử dụng chín lá bùa, còn không có đánh ra đã bị một đạo linh khí uy bắn xuyên tim, trước ngực xuất hiện lỗ thủng lớn, máu tươi không ngừng chảy ra.
- Một lũ ngu ngốc, bổn tướng quân há chỉ muốn nhúng chàm, hôm nay cũng đã ngủ với Lục Ly Vi của các ngươi rồi, còn là lần đầu tiên của nàng, thật sự là tư thái mê người, ngọc thể lung linh, không hổ là đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười Sâm La Điện, hắc hắc, thật sự là đa tạ!
Phong Phi Vân cười nói.
Đám thiên tài tuấn kiệt của tà tông không ngừng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đang nhỏ máu, bọn họ ngay cả ngón tay của Lục Ly Vi còn chưa chạm qua, lại bị mãng phu này cướp sạch, bọn họ không cách nào tưởng tượng cảnh Lục Ly Vi bị Phong Đại Ngưu áp lên người.
Chuyện này quá đáng giận.
Trong tửu lâu tiếng hô giết như sấm, những tuấn kiệt của tà tông cảm thấy bị sỉ nhục, loại sỉ nhục mà bọn họ gây ra cho anh kiệt Vạn Tượng Tháp thì bây giờ bị trả trở về.
Phong thủy luân chuyển, nhân quả tuần hoàn!
Hai thiên tài nghịch thiên của tà tông đều là Thần Cơ đại viên mãn, một người áo đen trên người như bố sắt, sau lưng có dị xà dài chín đầu, một người tay cầm loan đao, đao quang như điện.
Hai người này đều thầm mến Lục Ly Vi, xem nàng như nữ thần trong lòng mình.
Phong Phi Vân đã bắt đầu thức tỉnh yêu ma chi huyết trong người, con mắt trở nên yêu dị, trên người đều mang theo ma tính, tuy bị thiết giáp trên người che dấu, nhưng mà ánh mắt của hắn nhìn qua, khí thế của hai tên thiên tài nghịch thiên này lập tức suy yếu vài phần.
- Muốn chết!
Phong Phi Vân đánh ra một chưởng, đánh vào đỉnh đầu một tên thiên tài nghịch thiên của tà tông, nghiền nát dị xà chín đầu, đánh nát xương cốt của tên thiên tài nghịch thiên này, thân thể hóa thành một viên thịt.
Ba!
Viên thịt rơi xuống mặt đất, ngay cả cái bàn đồng cũng lõm xuống.
Huyết dịch trong người Phong Phi Vân đã phản phác quy chân, nhưng mà yêu ma chi huyết không ngừng mạnh hơn nữa, cái gọi là ma, chính là không sợ hãi, không chỗ cố kỵ, theo tính mà làm.
Nếu ta muốn giết người, vậy phải giết người, mặc dù ngươi là bá chủ một phương cũng phải chết.
Nếu ta muốn nữ nhân, vậy ngươi chính là nữ nhân của ta, mặc dù ngươi là thiên nữ hoàng gia, yêu nữ tà tông cũng không thể thoát khỏi ma chưởng của ta.
Ma chưởng, thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa!
Ma tính, không phải nhân tính!
Yêu ma chi huyết trong người Phong Phi Vân đã bắt đầu rục rịch, tu vị càng cường, yêu ma chi huyết càng ngày càng cường đại.
Phốc!
Thiên tài nghịch thiên thứ hai của tà tông bị Phong Phi Vân lật tay hóa thành đao, chém bay đầu.
Hai thiên tài nghịch thiên Thần Cơ đại viên mãn của tà tông không tiếp được một chiêu của hắn đã bị chém giết, cảnh này đã trấn trụ đám thiên tài nghịch thiên còn lại của tà tông, bọn họ lui ra phía sau, không dám tranh phong.
Liễu Thừa Phong vốn muốn ra tay, nhưng lại bị một đệ tử điện thứ ba của Sâm La Điện giữ chặt, nhìn hắn lắc đầu.
Hiện tại chỉ còn mỗi Tô Huyết đang chiến đấu, nàng dùng sức một mình, đồng thời chống cự miểu quỷ ban chỉ cùng huyết nhân thần bình, thiết kiếm của nàng thật sự đáng sợ, kiếm khí bộc lộ tài năng, không ngờ phá tan miểu quỷ ban chỉ và đánh rơi bảy thần đồ.
- Thật là lợi hại, ngay cả linh khí cũng không trấn áp được.
Vương Mãnh hai tay chống lấy huyết nhân thần bình, miệng hổ đều bị đánh rách tả tơi mở.
Tất Trữ Suất phun ra một ngụm máu tươi, phun máu vào trong huyết nhân thần bình, một đám huyết khí như sương mù bao phủ các nơi, hình ảnh lão giả kia bị đánh phai mờ, thân thể bị trấn áp thành mảnh vỡ.
- Tốc chiến tốc thắng!
Trong đầu Phong Phi Vân diễn biến bốn mươi đạo thần thức, ngưng tụ thành Tru Thiên Hám Tiên Chuy, cho dù không có khí thế to lớn như trong Thiên Mai trang viên, nhưng mà uy lực càng cường hãn hơn trước. .
Tất Trữ Suất thả minh hỏa trong huyết nhân thần bình ra, sát khí càng khiến người ta sợ hãi, những cái bàn thanh đồng, trụ lương... Lập tức bị hòa tan, không gian bị thiêu đốt vặn vẹo.
Ầm ầm!
Hắc y thiếp thân và thân thể Tô Huyết bị đánh nát mười bảy lần, nhưng vẫn chiến đấu như trước, ánh mắt lạnh giá chẳng khác gì hàn tinh.
XÍU...UU!!
Tay của nàng vẫn trầm ổn, một kiếm đâm ra mang theo hào quang chiếu rọi tứ phương, giống như ánh mặt trời thứ ha, tuy không có chói mắt nhưng lại chiếu sáng cả thế giới.
Trong tích tắc ngắn ngủi, thân thể nàng lại bị đánh nát ba lượt, khóe miệng có một tia máu tươi, nhưng mà một đạo kiếm quang lại bị xé ra khe hở, bóng đen lóe lên, nàng đã lao ra khỏi vòng vây của ba người.
- Ngươi chạy thoát sao?
Giọng của Phong Phi Vân vang lên trên đỉnh đầu của nàng, thanh đồng linh thuyền khổng lồ từ bên trên trấn áp xuống, kiếm của Tô Huyết bị trấn áp vỡ vụn, cuối cùng ánh mắt tối sầm, té trên mặt đất.
Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhìn qua Phong Phi Vân bắt lấy Tô Huyết, đều buông lỏng một hơi, đồng thời nói:
- Cô nàng này đúng là đáng sợ, thậm chí ngay cả sát uy huyết nhân thần bình cũng bị xé rách một đường, kiếm thuật của nàng kém hơn Nạp Lan Tuyết Táng một bậc, nhưng mà kiếm còn đáng sợ hơn Nạp Lan Tuyết Táng.
Lưng cõng Tô Huyết, sau đó lại khóa Lục Ly Vi, sau đó hóa thành một đạo lưu quang bay ra khỏi tửu quán.
Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh cảm thấy kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đuổi theo Phong Phi Vân.
Cũng không lâu lắm, rất nhiều cao thủ tà tông chạy tới, ngay cả Sâm La thập điện có sáu điện hạ đi tới đây, vẫn chậm một bước.
Một trận chiến này khiếp sợ cả Thiên Hoa cổ thành, giữa ban ngày ban mặt, hai tuyệt đại mỹ nhân của tà tông đã bị người ta bắt đi, sáu điện hạ của Sâm La Điện nổi điên, trực tiếp san bằng tửu quán thành bình địa.
Rất nhiều tu sĩ đều ngửi được khí tức gió nổi mây phun.
...
Phong Phi Vân ngồi trong mật thất tối tăm và lạnh như băng, cởi áo giáp ra, có một đạo đạo huyết vân đang chạy dưới làn da, mơ hồ có thể trông thấy trong làn da có hắc khí tỏa ra.
Sắc mặt Phong Phi Vân vặn vẹo, hết sức thống khổ, đặc biệt là đồng tử của hắn, trong tròng đen còn có tơ máu.
- Tại sao có thể như vậy, ta trải qua bốn lần thay huyết, huyết dịch vốn biến trở về màu đỏ, vì sao trong đó lại xen lẫn màu đen?
Thời điểm ở tửu quán, Phong Phi Vân cũng cảm giác được thân thể có chút không đúng, cho nên sau khi quay về Ngân Câu Phường đã tự giam mình lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.