Linh Chu

Chương 500: Thần thức quyết đấu (2)




Có chiến đấu như thế sao?
Chủ nhân thần bí kinh ngạc nói.
- Tự nhiên có, chúng ta so thần thức! Tu vị tu sĩ càng cao, thần thức cũng lại càng cường đại. Trái lại, có thể áp đảo thần thức của đối phương, như vậy tu vị cũng càng cường đại.
Phong Phi Vân nói.
- Phong Phi Vân, ngươi quá coi thường ta. Ngươi cho rằng thần thức của ngươi mạnh hơn ta sao?
Chủ nhân thần bí nói.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi không dám so?
- Có gì không dám!
Thần thức chủ nhân thần bí cũng bao vây lấy hỏa diễm, mười đạo thần thức như thần lô bay ra ngoài, mỗi một đạo thần thức vô cùng sáng ngời, thần uy mạnh mẽ.
Thần thức tự nhiên là vô hình, chỉ có tu sĩ tu luyện đặc thù mới có thể nhìn thấy thần thức hóa thành thực chất.
Phong Phi Vân bởi vì tu luyện phượng hoàng thiên nhãn, mới có thể nhìn thấy mười đạo thần thức của chủ nhân thần bí, đồng tử co rút lại, có bốn mươi đạo thần mang chói mắt bay ra ngoài, xếp đặt thành một tòa tiểu diễn tế đàn, đánh lui mười đạo thần thức của chủ nhân thần bí.
Bốn mươi đạo thần thức xoay tròn thật nhanh, nối thành một mảnh, giống như bánh răng lớn nghiền áp trời cao, tiếng nổ đùng đùng vang lên không dứt, không khí nổ tung.
- Bốn mươi đạo thần thức!
Chủ nhân thần bí cả kinh, trong giọng nói mang theo vẻ khiếp sợ, vì sao Phong Phi Vân trở nên cường đại như thế? Chuyện này hoàn toàn vượt qua lẽ thường.
Chủ nhân thần bí bắt đầu toàn lực làm, mười đạo thần thức tỏa ra hỏa diễm càng mạnh, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hỏa loan.
Hồng loan hỏa thường là một kiện thần y, cũng có thần thức, thần y thần thức đã dung hợp với thần thức của nàng, cũng rất cường đại.
- Tiểu diễn thuật chi Tru Thiên Hám Tiên Chuy!
Phong Phi Vân điều động bốn mươi đạo thần thức, dựa theo một loại phương pháp sắp xếp đặt thù, bốn mươi đạo thần thức diễn biến thành cự chuy cổ xưa, đánh lui mười đạo thần thức hỏa diễm, ánh lửa đầy trời.
Thần thức hỏa loan kêu thảm thiết, thiếu chút nữa bị Tru Thiên Hám Tiên Chuy cho chấn vỡ vụn ra.
Tuy thần thức chủ nhân thần bí hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng lại bị chấn nhiếp, không ngừng lui ra phía sau, chỉ có thể phòng ngự.
- Tiểu diễn thuật Thiên Đấu Linh Đài!
Lại điều động bốn mươi đạo thần thức, dựa theo loại phương thức xếp đặt thứ hai.
Không khí rung rung kịch liệt, bắn ra từng văn thủy, bốn mươi đạo thần thức diễn biến thành bốn mươi tòa cô đài bay ra khỏi văn thủy, hóa thành một tế đàn hình tròn.
Bốn mươi tòa Thiên Đấu Linh Đài bao phủ và trấn áp mười đạo thần thức kia.
Oanh!
Mười đạo hỏa diễm thần thức phản kháng, muốn bay lên trời nhưng lại bị áp xuống.
Cảnh ban đêm lạnh giá.
Một đám huyết hoa bay ra ngoài.
- Ngươi thua.
Phong Phi Vân vẫn ngồi trên ghế, duỗi một tay ra, tiếp huyết hoa vào trong tay.
Một đoàn hỏa diễm lơ lửng giữa không trung, hỏa quang lập lòe, dường như không thể tiếp nhận sự thật trước mắt này, trầm mặc thật lâu, nói:
- Vừa rồi ngươi có thể trấn áp thần thức của ta, đánh chết ta, vì sao không làm vậy?
- Ta chỉ muốn xem bộ dáng của ngươi, vừa rồi không có muốn giết ngươi, muốn giết ngươi, tự nhiên còn có biện pháp khác.
Phong Phi Vân nói.
- Ha ha! Xem ra Vô Hà công tử nói cho ngươi rất nhiều thứ.
Chủ nhân thần bí cười nói.
- Đúng là hắn nói cho ta nghe rất nhiều thứ, nhưng mà ta càng muốn tự mình chứng minh một lần.
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hỏa diễm kia, trong lòng suy nghĩ đặc biệt phức tạp.
- Ngươi không nên nhìn thì tốt hơn. Ta có thể lấy vòng tay huyết cẩm huyền của ngươi lại, từ nay về sau, hai chúng ta không liên quan, ngươi đi phía đông, ta đi phía tây, trong lòng nghĩ nhiều một chút, không phải rất tốt?
Chủ nhân thần bí nói.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Một chút cũng không tốt!
- Nếu ngươi muốn nhìn bộ dáng của ta, sợ rằng càng không tốt, làm sao phải khổ như thế?
Chủ nhân thần bí nói.
- Ngươi sợ ta nhìn thấy bộ dáng của mình như thế sao? Ngươi đang sợ cái gì?
Phong Phi Vân hỏi ngược lại.
Chủ nhân thần bí trầm mặc nửa ngày, tiếp theo lạnh lùng nói:
- Ta mới không có sợ hãi, ta cũng không cần sợ hãi, cho dù sợ hãi cũng là ngươi sợ hãi. Bởi vì ngươi căn bản không phải đối thủ của ta, ngươi đánh không lại ta, ngươi sẽ chết rất thảm, đúng vậy, ngươi sẽ chết rất thảm...
- Ngươi nói nhảm quá nhiều.
Phong Phi Vân cười nói:
- Người thắng làm vua, người thua làm giặc, nguyện đánh bạc chịu thua, Hồng Nhan, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục che dấu sao?
Chủ nhân thần bí hừ một tiếng, hỏa diễm trên người càng mờ nhạt, nó như thủy triều rút vào trong người của nàng.
Thời điểm hỏa diễm trên người chủ nhân thần bí biến mất, một nam tử tuấn lãng tư thế oai hùng hạ xuống đất.
Hắn mặc nhuyễn khải, ngọc diện tiên tuấn!
Vô Hà công tử chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nhưng mà so với hắn vẫn còn kém hơn một bậc, mặc dù dung mạo giấu sau giáp mềm, nhưng mà đôi mắt vẫn có thể khuynh đảo bất cứ nữ nhân nào.
Bỗng nhiên Phong Phi Vân đứng lên, ánh mắt híp lại:
- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi nữ giả nam trang?
- Ta là Nam Cung Hồng Bích!
Hắn chắp hai tay sau lưng, thập phần lãnh ngạo.
Vóc người cả hai giống nhau, nhưng mà khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt.
Phong Phi Vân nói:
- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi đang chơi xấu, ngươi biết không?
Nam Cung Hồng Bích đổi giọng, đưa lưng về phía Phong Phi Vân, nói:
- Vậy ngươi có muốn ta cởi quần áo ra cho ngươi kiểm tra một chút ta là nam hay nữ không?
Phong Phi Vân: "..."
- Phong Phi Vân, sở dĩ ta không giết ngươi, đó là bởi vì muội muội ta, nàng cầu ta đừng giết ngươi, bởi vì nàng yêu mến ngươi, nàng yêu không cách nào tự kiềm chế... Nếu không phải như vậy, ngươi cũng đã sớm chết rồi.
Trên người Nam Cung Hồng Bích tỏa sát khí lăng lệ, chỉ tỏa ra một tia cũng khiến cả tòa lầu sụp đổ.
Một tòa lầu các chỉ qua mấy hô hấp đã sụp đổ, tường cao vỡ vụn, dưới đất đầy ngón, biến thành phế tích.
Nam Cung Hồng Bích đã đi!
Chỉ chừa lại Phong Phi Vân đứng trong phế tích, gió tuyết thổi qua mặt của hắn, cắt làn da của hắn đau đớn, cũng không biết hắn giờ phút này đang suy nghĩ cái gì trong lòng.
Sau nửa ngày hắn mới nhìn vào bóng tối khôn cùng, kêu lên:
- Này, muội muội của ngươi rốt cuộc là ai?
...
Bóng tối qua đi, môt ngày mới bắt đầu.
Đêm qua xảy ra đại sự kinh thiên động địa, sáng sớm hôm nay tu sĩ cả Thiên Hoa cổ thành nghị luận nhao nhao.
- Phong Đại Ngưu quả thực quá nghịch thiên, vốn đã bắt Bích Tiên Tiên, sau đó giữa ban ngày ban mặt bắt lấy Lục Ly Vi cùng Tô Tuyết, đêm qua càng bá đạo hơn, lại có ba đệ nhất mỹ nhân của Sâm La Điện bị hắn bắt đi, trong đó còn có điện chủ thứ bảy Sâm La Điện Vạn Hương Sầm.
Trong một nơi tụ tập, mấy tu sĩ tụ tập lại không ngừng cảm thán.
- Việc này đã chấn kinh cả tà tông, cao thủ thế hệ trước của Sâm La thập điện cũng đã chạy đến Thiên Hoa cổ thành.
- Sự kiện lần này khắp nơi lộ ra hương vị không tầm thường, ta có cảm giác không đúng, Phong Đại Ngưu này cho dù là thiên tài cấp sử thi cũng không có khả năng dùng sức một mình, trước mắt nhiều cao thủ tà tông bắt lấy sáu đệ nhất mỹ nhân đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.