Các ngươi làm cái gì vậy, người một nhà nội đấu sao?
Thiên Toán thư sinh bước trên mây, ngăn trước mặt Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa.
Ống tay áo Thiên Toán thư sinh vung lên, một đạo hào quang màu trắng bay ra, điều động thiên cơ thần lực, sát cơ trên người Phong Phi Vân cùng
La Phù công chúa bị tách ra.
- Các ngươi một là truyền nhân thần vương, một là thiên nữ hoàng gia,
đều là nhân kiệt tuyệt thế của Vạn Tượng Tháp, còn không nhận ra ai là
kẻ địch của mình hay sao?
Thiên Toán thư sinh không ngừng kêu khổ, vốn hắn không muốn hiện thân,
nhưng mà vừa vặn ngăn cản Thích Dạ Lai, nếu để cho Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa đấu nhau, căn bản là không cần mười điện hạ của tà tông
ra tay, thiên kiêu tuyệt thế của Vạn Tượng Tháp đã nội đấu trước rồi.
La Phù công chúa, Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan ba người, giờ phút này ai tới khuyên bảo cũng vô dụng.
Bay về bầu trời phía nam, một đám mây huyết sắc phiêu phù.
Một đạo hào quang trực chỉ nơi này.
Thiên Toán thư sinh suy tính một chút, sắc mặt biến hóa, nói:
- Không có thời gian, năm vị điện hạ tà tông chạy tới, thời điểm này
không phải thời cơ bọn họ chống lại, trước rời khỏi nơi này.
- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi có một ngày phải trả giá vì chuyện ngày hôm nay.
La Phù công chúa hừ lạnh một tiếng!
Bát Bộ Long Liễn bắn ra tám đạo hào quang, cả thiên địa bao phủ trong
kim quang, mơ hồ trong đó có thể nghe được âm thanh thiên long gào thét.
Kim sắc quang mang rút lui như thủy triều!
Bát Bộ Long Liễn đã biến mất vô tung!
Nghe đồn Bát Bộ Long Liễn có phong ấn tám cái long hồn, đó mới là lực
lượng chính thôi động long liễn, một khi dẫn động, có thể ngày đi trăm
vạn dặm, một ngày có thể xuyên qua Thần Tấn vương triều.
Sau khi La Phù công chúa lui đi, Thiên Toán thư sinh cũng thở ra một hơi, nhìn Phong Phi Vân cười cười, trêu chọc:
- Thiên nữ hoàng gia quả là khó hầu hạ, cho nên nói, lấy nữ nhân gì đều
ngàn vạn không nên lấy con gái đế vương, thật sự là không thoải mái chút nào.
Thiên Toán thư sinh cùng Yến Tử Vũ cũng nhanh chóng rút đi.
Mây máu trên bầu trời càng ngày càng gần, có năm đạo thần thức trong mây máu bay ra, đang tìm kiếm bên này.
Lúc năm điện hạ của tà tông đuổi tới, Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan, Tất Trữ Suất, Tà Hồng Liên, cũng đã rời đi.
- Lại là người Vạn Tượng Tháp, đáng giận, lần này bọn chúng dám ra tay với đại tỷ.
Tam điện hạ Sâm La Điện hừ lạnh một tiếng.
- Đây chính là... Thích Dạ Lai! Thích Dạ Lai lại chết ở chỗ này, chẳng lẽ là đại tỷ ra tay đánh chết hắn?
Một điện hạ khác kinh hãi, đáp xuống đất quan sát tử thi không đầu kia.
- Đáng đời, tu vị đại tỷ cường đại cỡ nào, lần này xem như cho Vạn Tượng Tháp một giáo huấn thê thảm, ngay cả thiên tài cấp sử thi cũng vẫn lạc. Nếu như chết là Phong Phi Vân vậy rất tốt, ha ha!
Tiết Trường Tiếu lạnh giọng cười cười.
Đám điện hạ tà tông khác hiểu ý cười lên, đều cho rằng Thích Dạ Lai chết trong tay Tà Hồng Liên.
Trong tà tông đều là người thông minh, đã có người theo dấu vết dò xét
mọi chuyện, tìm được một ít mánh khóe, suy tính ra Phong Đại Ngưu rất có thể là yêu ma chi tử Phong Phi Vân.
Tất cả điện hạ của tà tông đều biết chuyện này, nhận được lệnh của cấp trên, nếu gặp được Phong Phi Vân, liền giết không tha.
Phong Phi Vân đã ngủ với hai thiên chi kiêu nữ của tà tông, đối với tà
tông đả kích không phải bình thường, đã trở thành người trong danh sách
tuyệt sát của tà tông.
...
Tại khu vực núi non trùng điệp của quận Tam Thánh, vết chân càng ngày
càng thưa thớt, ngược lại số lượng thi tà nhiều hết mức, cơ hồ sắp biến
thành âm giới thứ hai.
Phong Phi Vân đang ở trên một đỉnh núi chém giết thi tà, giết ba ngày ba đêm, dưới chân chỉ còn lại thi thể chất đống, dày hơn mười thước, cũng
không biết có bao nhiêu hài cốt thi tà.
Nam Cung Hồng Nhan đã rời đi vào ba ngày trước!
Nàng không đi không được, bởi vì ngụy trang của nàng không còn nữa.
Nàng vốn có thể lưu lại, trở thành Nam Cung Hồng Nhan nép vào lòng của
Phong Phi Vân, nhưng mà nàng còn có chuyện quan trọng phải làm, nàng
nhất định không thể làm tiểu nữ nhân trong ngực Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân không có giữ nàng lại, nếu hắn thật không buông tay, Nam
Cung Hồng Nhan khẳng định cũng không đi được, nhưng mà lưu được nàng
nhất thời, không thể lưu nàng cả đời.
Lưu được tâm nàng nhưng không thể lưu được người của nàng.
Tất Trữ Suất cùng Tà Hồng Liên cũng đi!
Quan hệ của bọn họ, Phong Phi Vân đến bây giờ còn không có hiểu rõ.
Bọn họ chạy tới, trên người Tất Trữ Suất còn có một sợi dây xích, bị Tà
Hồng Liên lấy đi, bọn họ một đường đi về hướng bắc, rời khỏi quận Tam
Thánh, không biết muốn đi nơi nào.
Có lẽ bọn họ là về nhà, trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như vậy.
Những thi tà không ngừng tụ tập lại, vô số thi tà ngã xuống dưới chân
Phong Phi Vân, từng thi cung của chúng không ngừng bay ra, sau đó bị
Phong Phi Vân thu vào trong giới linh thạch.
- Ba...
Không ngừng có thi tà ngã xuống
Ngay cả Phong Phi Vân cũng không biết mình chém giết bao nhiêu thi tà.
- Đi thì đi a! Mỗi một lần rời đi đều lặp lại.
Phong Phi Vân tự nhủ, thu hồi cự đao, hắn đưa tay cầm khối bạch cốt lơ
lửng trên đỉnh đầu của mình, đây là bạch cốt của Phong gia lão tổ, bị
tiểu tà ma đào trong tổ địa ra.
Cốt tủy trong bạch cốt này đối với thi tà có sức hấp dẫn thật lớn, chỉ một giọt cốt tủy có thể hấp dẫn thi tà chung quanh tới.
Đây là biện pháp tốt đánh giết thi tà, cũng chỉ có tiểu tà ma có suy
nghĩ tinh quái mới nghĩ ra, nhưng mà cuối cùng vẫn thành toàn cho Phong
Phi Vân.
Phong Phi Vân dùng linh khí phong bế khe hở trong bạch cốt, khí tức cốt tủy bên trong bị phong bế, không có xối mòn.
Một mình một người đi trên cánh đồng tuyết, xuyên thẳng qua núi non
trùng điệp, chẳng phân biệt được ngày đêm, hắn đi bộ giống như lĩnh ngộ
được đại đạo nào đó.
Phong Phi Vân giống như một người bình thường, một bước một bước đi trong gió tuyết, mỗi một bước đều có quy luật chỉnh tề.
Hắn đi con đường thẳng, nhưng mà dấu chân lưu lại trên mặt đất là khúc khuỷu.
Mười ngày sau.
Bộ pháp của hắn càng ngày càng chậm, vẫn đi con đường thẳng như trước,
nhưng mà dấu chân trên tuyết trắng lại uốn lượn, là hình nửa vòng tròn.
Ánh mắt của hắn ngay từ đầu vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng mà dấu
chân trên mặt đất lại không như thế, thật sự vô cùng quỷ dị, cho dù hiện tại có người đứng ở nơi này, đều không thể biết rõ đây rốt cuộc xảy ra
chuyện gì, còn tưởng rằng gặp quỷ rồi.
Lại qua mười ngày.
BỘ pháp của Phong Phi Vân bắt đầu chậm rãi biến nhanh, vẫn đi thẳng tắp, nhưng mà dấu chân trên mặt đất biến thành vòng tròn, những nơi đi qua
lưu lại đồ vân quỷ dị trên mặt đất, giống như đang biến mặt đất thành
hình tròn, vẽ phác thảo một bức quỷ đồ.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng đã không còn bóng người, chỉ có thể nhìn thấy cuồng phong thổi qua gió tuyết mà thôi.
Lúc ba mươi ngày thì chấm dứt, Phong Phi Vân đã đứng dưới tường thành cổ xưa của Thiên Hoa cổ thành, tường cổ màu nâu xanh, trải qua thời gian
dài, trên tường thành này lưu lại dấu vết tuế nguyệt rõ ràng.