Linh Chu

Chương 527: Cứu binh tới (1)




Oanh!
Lý Hoàn Sinh vừa bước vào trong cổ miếu, lòng bàn chân có một đám khí lãng màu tím đẩy ra, nhưng mà phóng nhãn nhìn lại, trong cổ miếu chỉ có tượng phật và cô gái áo đen, căn bản không có bóng dáng của Phong Phi Vân.
Hô!
Một cơn gió lạnh ập tới.
Lý Hoàn Sinh trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm, trên bàn tay ngưng tụ long hổ chi khí, không suy nghĩ chút nào, đánh lên trên đỉnh đầu của mình.
Bành!
Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống, trên bàn tay cũng có long hổ chi khí, một chưởng đánh vào lòng bàn tay của Lý Hoàn Sinh, trực tiếp đánh thân thể Lý Hoàn Sinh lún vào mặt đất.
Bành, bành...
Mặt đất vỡ vụn ra, nửa người của Lý Hoàn Sinh lún vào đất.
Phong Phi Vân không muốn cho hắn cơ hội hoàn thủ, tế miểu quỷ ban chỉ ra, linh khí uy áp sáng bóng huy hoàng, bảy tấm thần đồ biến lớn, ẩn chứa khí tức hủy diệt cường hãn.
NGAO!
NGAO!
Hỏa thi cùng âm thi nhào lên, đồng thời tấn công Phong Phi Vân, làm cho hắn không thể không đánh miểu quỷ ban chỉ ra ngoài, trấn áp hai chiến thi này.
Lý Hoàn Sinh lợi dụng thời gian ngắn ngủi này, vận chuyển toàn lực tránh né Phong Phi Vân.
Nguy hiểm thật, vừa rồi suýt nữa mất mạng trong tay yêu ma chi tử, trong lòng Lý Hoàn Sinh sợ hãi, không muốn cho Phong Phi Vân cơ hội ra tay nào nữa, dẫn đầu xuất một cái cản thi linh ra, tiếng chuông vang lên, lập tức chấn vỡ ba cây cột trong cổ miếu.
Cái chuông đỏ thẫm, vẫn còn bốc hỏa diễm, không ngừng chuyển động trong không trung.
- Tiểu diễn thuật Thiên Đấu Linh Đài.
Bốn mươi đạo thần thức hóa thành bốn mươi tòa cổ đài, lơ lửng chung quanh thân thể, thủ hộ thân hình, ngăn cản lực lượng cản thi linh.
Tiếng long ngâm vang vọng.
Một thanh đao màu trắng ngang trời, nó hóa thành long khí đánh xuống.
Đao lãng một trọng lại một trọng, chín đạo đao lãng khí thế mạnh mẽ, thiên địa bị đao khí bao phủ..
Lý Hoàn Sinh ngăn cản tất cả đao khí, cười lạnh một tiếng:
- Long Hoàng Đao Quyết, cũng không gì hơn cái này...
Bành!
Một thanh đồng linh thuyền khổng lồ hiện ra, bay ra khỏi đao lãng nện vào đỉnh đầu Lý Hoàn Sinh, đập nát cản thi linh, đánh vào xương trán của hắn, xương trán vỡ vụn, xương cốt tan vỡ lan ra khắp đầu.
- Đây là vật gì?
Lý Hoàn Sinh hoảng sợ biến sắc, vội vàng chạy ra khỏi cổ miếu.
Bành! Bành!
Hỏa thi cùng âm thi bị thanh đồng linh thuyền nện bây, có tổn thương, có xương cốt bị trấn đoạn, thi thể không thể hoàn hảo.
Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, áo trắng bồng bềnh, đứng trước cửa chính cổ miếu, khinh thường tất cả mọi người, nói:
- Tử Minh thi động hư danh nói chơi, không thể chiến với địch nhân.
Mấy đệ tử chữ địa của Tử Minh thi động tức giận xì khói.
Những tên đệ tử chữ huyền đứng xa xa càng mắng chửi, yêu ma chi tử thật sự quá cuồng vọng, nếu không ngăn cản hung uy của hắn, uy nghiêm Tử Minh thi động sẽ tổn hao nhiều.
- Ha ha! Yêu ma chi tử thật đúng là lợi hại, không ngờ có thể đánh bại Tử Khuê cùng Lý Hoàn Sinh hai người cầm đầu đệ tử chữ địa của Tử Minh thi động té ngã!
Một nữ cản thi nhân của Âm Hư thi động cười nói, nhìn thấy Tử Minh thi động ăn thiệt thòi thì có cảm giác hưng phấn.
- Yêu ma chi tử đúng là kỳ tài, có thể ở Thần Cơ đại viên mãn đánh hai người hung danh hiển hách thế hệ này của Tử Minh thi động té ngã, đánh răng rơi đầy đất. Tin tức này mà truyền về Bắc Cương phủ, đệ tử Tử Minh thi động tương lai sẽ không dám ngẩng đầu nhìn người.
Diêu Cát cười đẹp như hoa, đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo trắng đứng trước cổ miếu, bộ áng rất hưng phấn.
- Công chúa, Phong Phi Vân vì sao đột nhiên trở nên cường đại như thế, ta cảm giác hắn có được lực lượng đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng.
Một đệ tử Vạn Tượng Tháp nói.
- Lúc này mới qua bao lâu, hắn từ một đệ tử chán nản của Phong gia biến thành người đánh bại các lộ hào kiệt của Tử Minh thi động, kẻ này tương lai thành tựu bất khả hạn lượng.
Ngọc công công cung kính đứng sau Bát Bộ Long Liễn, hắn quen biết bao người, nhìn người rất chuẩn.
La Phù công chúa khinh thường nói:
- Đối nghịch với bổn công chúa, cho dù hắn thiên tư vô song, ta cũng muốn hắn chết trong trứng nước.
- Thế nhưng mà hắn là truyền nhân của thần vương, tương lai nói không chừng chính là hoàng thất... Phò mã!
Ngọc công công nhắc nhở một tiếng.
- Ngươi cho rằng ta sẽ để hắn còn sống quay về thần đô sao? Một truyền nhân thần vương không nghe lời của ta, còn muốn làm phò mã? Ta sẽ khiến hắn phải chết không chỗ chôn.
Trong Bát Bộ Long Liễn hàn khí bức người, long hoàng chi khí tỏa ra ngoài, giống như hoàng khí chiếm cứ thiên địa.
Kể cả Ngọc công công, không ít tu sĩ quỳ chung quanh Bát Bộ Long Liễn.
Sắc trời dần dần tối lại, sương chiều nặng nề.
Tuyết rơi nhiều dần dần chậm lại, ánh trăng sáng ngời xuất hiện trên cao, ánh mặt trăng vô cùng chói mắt, chiếu vào bông tuyết, làm cho bông tuyết mang theo hào quang như ngọc.
Mặt khác hai người cầm đầu chữ địa khác muốn thỉnh chiến, nhưng lại bị Sở Cực Bắc ngăn cản.
Ngay cả Tử Khuê cùng Lý Hoàn Sinh cũng lần lượt bại trận, Tử Minh thi động không thể bại nữa, nếu như bốn người đứng đầu chữ địa đều bại, mất mặt lớn lắm.
- Phong Phi Vân, thừa nhận ngươi đúng là rất mạnh, cùng cảnh giới đã không người nào là đối thủ của ngươi, nhưng mà ngươi cho rằng chỉ bằng lực lượng của ngươi thì có thể chống lại thế hệ trẻ cả Tử Minh thi động sao?
Sở Cực Bắc nói.
Phong Phi Vân nói:
- Tự nhiên không thể.
- Vậy ngươi còn muốn chống cự sao?
Sở Cực Bắc giọng mỉa mai cười cười.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Ngươi cho rằng, chỉ bằng các ngươi có thể giết được ta?
- Nếu ta ra tay, trong một hô hấp có thể lấy tính mệnh của ngươi.
Sở Cực Bắc nói.
Phong Phi Vân cười nói:
- Vậy sao ngươi còn đứng bên ngoài, lại phái một đám ô hợp đến mất mặt?
- Đó là bởi vì ngươi còn không xứng để ta ra tay, cho dù ngươi tu vị cao hơn gấp năm lần, cũng còn chưa đủ tư cách.
Sở Cực Bắc nói.
- Ha ha! Nếu ngươi có tự tin như thế, còn không thử xem?
Phong Phi Vân cười nói.
Ánh mắt Sở Cực Bắc lập tức ngưng tụ, trong đôi mắt bắn ra một đạo tử sắc quang hoa, hình dáng như hai hình thoi xuyên phá hư không, có thể chấn vỡ linh hồn người khác.
Không khí như nước sôi, phát ra âm thanh sôi sục.
Thân thể Phong Phi Vân không chút sứt mẻ, trong đôi mắt tinh mang mạnh hơn, hoàn toàn không sợ tà mục của Sở Cực Bắc công phạt.
Rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau, yêu ma chi tử quả nhiên cũng không phải là kẻ yếu, Sở Cực Bắc nhân vật bậc nào, có thể bảo trì đứng thẳng trước mặt của hắn cũng là bổn sự.
Hừ!
Sở Cực Bắc chân đạp khí lãng, thân hình khẽ động, hóa thành bóng người liên tiếp đuổi theo Phong Phi Vân.
XÍU...UU!!
Tốc độ của hắn không chậm, cũng chỉ có cường giả cao cấp nhất mới có thể nhìn thấy bóng dáng, người khác chỉ thấy hắn biến mất, còn lại không có gì cả.
Loại tốc độ này, trong thế hệ trẻ quá khó gặp.
Phong Phi Vân hiện tại khẽ động, biến mất tại chỗ, tốc độ nhanh hơn, trực tiếp nhảy lên trời cao, sau một khắc lại xuất hiện trên đỉnh cổ miếu, tiếp theo lại biến mất không thấy gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.