Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!....
Âm thanh đánh nhau liên tiếp vang lên, cả Thánh Hồ đều long trời lở đất, lửa chiến bao phủ hết thảy, lấp kín trời cao. Có rất ít người có thể thấy rõ bóng dáng của Lệnh Đông Lai, thậm chí đều không nhìn rõ cảnh tượng trong Thánh Hồ.
Lệnh Đông Lai cho rằng Phong Phi Vân bị mắc mưu hắn, mất đi cơ hội ra tay cuối cùng. Nhưng mà hắn có lẽ xem thường tốc độ của Phong Phi Vân. Nếu như Phong Phi Vân muốn đi tiến hành một lần đánh cược cuối cùng, thì với Luân Hồi Tật Tốc, hắn hoàn toàn có khả năng đồng thời tới dưới Thánh Bia cùng Lệnh Đông Lai.
Nhưng mà Phong Phi Vân lại không hề làm như vậy, bởi vì chiến lực của hắn đích xác còn không bằng Lệnh Đông Lai. Đây là sự thật không cần tranh cãi. Dù sao thấp hơn một đại cảnh giới, căn bản hắn không có khả năng giống như đánh bại các tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng khác, để có thể đánh bại Lệnh Đông Lai.
Phong Phi Vân suy đoán, Lệnh Đông Lai hẳn là đã đạt tới hàng ngũ thiên tài cấp bậc Sử Thi. Chỉ là hắn che giấu rất sâu, còn không bị người ngoài biết được thôi.
Đúng là bởi vì Lệnh Đông Lai cường đại, hắn đánh một trận với hư ảnh của Tử Ngọ, nhất định sẽ là trời long đất lở, rồi đều hủy diệt tất cả chung quanh. Cho nên Phong Phi Vân không hề ra tay.
Trong thiên hạ, căn bản không có bất cứ một người tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn nào có khả năng sống sót ra khỏi vòng chiến giữa Lệnh Đông Lai và Tử Ngọ.
Mặc dù là "Nạp Lan Hồng Đào" tại cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, cũng không có khả năng tiếp nhận được một chiêu do "Tử Ngọ" có cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng xuất ra.
Bọn họ là hai nhân vật chí cường sống tại hai thời đại khác nhau. Nếu cùng cảnh giới, bọn họ ai mạnh ai yếu có lẽ không ai biết. Nhưng mà người cao hơn một cảnh giới, nhất định có thể thắng được người thấp hơn một cảnh giới kia.
Đây không phải chênh lệch về thiên phú bẩm sinh, đây là chênh lệch về cảnh giới.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trên Thánh Hồ, tất cả mọi mây khói đều tan đi.
Lệnh Đông Lai lại rút lui trở về, vẫn đứng nổi bật ở bờ Thánh Hồ, đôi mắt vẫn kiên nghị mà trí tuệ, hắn nhìn chăm chú Thánh Bia nguy nga ở giữa hồ.
Cùng lúc đó, trên bầu trời lộ ra một ánh trăng, vầng trăng sáng lại lần nữa hiện ra.
Lúc tối nhất đã trôi qua.
Lệnh Đông Lai không hề tiến vào nổi vầng sáng bảo vệ của Thánh Bia, hắn đã bị Tử Ngọ đánh lui trở về.
- Lệnh Đông Lai thật là lợi hại, chính là người thứ nhất có thể đánh đến hư ảnh của Tử Ngọ. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai lần hô hấp đã đánh nhau hơn bốn trăm chiêu. Chỉ tiếc nhưng cuối cùng vẫn bị Tử Ngọ đánh bại.
Một vị đại nhân vật thế hệ trước thấy rõ trận quyết đấu vừa rồi trong Thánh Hồ, trong lòng kêu lên không thôi.
Dấu vết của Tử Ngọ bị Lệnh Đông Lai đánh nát một mảng, nhưng mà đến lúc ánh trăng hiện ra thì nó liền lại đã hoàn toàn khôi phục. Cũng chỉ có những người nhãn lực cao siêu nhất mới phát hiện ra được điểm này.
Phong Phi Vân tự nhiên cũng thấy được. Nếu đã có thể đánh sứt mẻ dấu vết của tiên hiền, vậy thì khoảng cách đến đánh bại tiên hiền liền đã chỉ còn cách có một bước chân.
Đánh vỡ tan dấu vết, mới có thể khắc lên được dấu vết của chính mình.
Mặc dù Lệnh Đông Lai bại lui trở về, nhưng mà lại vẫn làm kinh ngạc tất cả mọi người. Sau ngày hôm nay, ba chữ Lệnh Đông Lai này nhất định vang danh thiên hạ, thiên tài cấp bậc Sử Thi đã là không nghi ngờ.
Thiên phú bẩm sinh hay là thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa.
- Lệnh Đông Lai quá cường đại, Thần Tấn Vương Triều đã thật lâu không hề xuất hiện thiên tài có thể đánh nát dấu vết của tiên hiền. Sau ngày hôm nay, danh tiếng của Lệnh Đông Lai rất có thể sẽ vượt qua thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa.
- Cái đó cũng không nhất thiết, thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa, xây dựng ảnh hưởng đã lâu, rất khó bị rung chuyển. Huống hồ trong tám vị nhân tài này, có mấy vị cũng còn chưa xông vào Thánh Bia, thiên phú bẩm sinh của bọn họ chưa chắc liền kém hơn Lệnh Đông Lai.
- Nói cũng phải, Lệnh Đông Lai có thiên phú bẩm sinh tuy mạnh, nhưng mà muốn trong vòng mười năm đuổi kịp và vượt thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa, thì vẫn là một việc khó.
- Điều đáng tiếc nhất vẫn là Yêu Ma Chi Tử, tại cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn có thể nói vô địch. Nhưng mà lại bị Lệnh Đông Lai làm cho vô phương đến gần Thánh Bia.
- Đích thật là đáng tiếc. Tại trong số thiên tài thế hệ mới sinh cũng chỉ có song ma Phong gia là đáng sợ nhất, có lực lượng và địa vị ngang nhau với Lệnh Đông Lai. Chỉ tiếc Tiểu Tà Ma tuổi quá nhỏ, tu vi tăng quá nhanh, cùng cảnh giới chưa chắc có thể vô địch. Cũng chỉ có Yêu Ma Chi Tử có khả năng đánh bại Nạp Lan Hồng Đào tu vi chỉ còn một nửa, chỉ là... Ai! Đáng tiếc!
Rất nhiều người, đều cảm giác tiếc rẻ cho Phong Phi Vân, cảm giác hắn chính là bị Lệnh Đông Lai dùng mưu để hại nên mới không thể đánh một trận với Thánh Bia, mất đi cơ hội tuyệt hảo này.
- Xông vào lúc tối nhất, thì có bản lĩnh gì? Coi như có thể tại lưu danh trên Thánh Bia, cũng chỉ là đánh bại một nửa lực lượng tiên hiền mà thôi. Muốn xông vào thì cứ chọn lúc tu vi tiên hiền cường thịnh nhất. Như vậy đánh bại tiên hiền, lưu lại tên thì mới xem như bản lĩnh.
Phong Phi Vân đứng ở đỉnh núi Tịch Thần Phong, âm thanh hào hùng, có một cỗ khí thế uy phong hơn tứ phương.
Lời này vừa nói ra, tất cả những ai có mặt kinh ngạc, hắn muốn cái gì ?
Thời gian gấu ăn trăng - nguyệt thực đã trôi qua, vầng trăng lại tròn vành vạnh giữa trời.
Phong Phi Vân tựa như một chim trắng to bay từ đỉnh núi xuống. Hắn lao về hướng Thánh Bia, có vẻ đặc biệt sáng lòa chói mắt.
Lệnh Đông Lai liền đứng ở bờ Thánh Hồ, nhưng lại không hề ra tay ngăn cản. Vừa rồi hắn đánh một trận cùng với hư ảnh của tiên hiền nên đã bị thương không nhẹ, lúc này hắn đang khôi phục lực lượng.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trên người Phong Phi Vân có một cỗ khí thế làm cho Thánh Hồ đều bắt đầu sôi sùng sục, tên huý của vị tiên hiền kia trên Thánh Bia đều đã lờ mờ thất sắc.
"Nạp Lan Hồng Đào", bốn chữ cổ này đang di chuyển trên Thánh Bia, nay bị khí thế của Phong Phi Vân đột phá vào mà bộc phát ra một mảnh hào quang trắng lóa. Một bóng dáng nam nhân tư thế oai hùng nổi bật, đi ra từ trong hào quang, thân thể bán trong suốt, nhưng mà lại có vẻ cực kì cao lớn, làm cho người ta thấy một sự uy nghiêm không thể chiến thắng nổi.
Phong Phi Vân liền đứng ở trên Thánh Hồ, Long Mã Hà Đồ lao ra từ trong thân thể, một dòng Tiên Hà ( con sông tiên) sương khói mịt mờ mênh mông vô tận trôi nổi lên đỉnh đầu. Có Long Mã ngẩng đầu từ trong Tiên Hà nhìn lên trời cao, ba trăm sáu mươi quang điểm trên người đều bắt đầu vận chuyển.
Đây chính là hình ảnh thần đồ hóa !