Linh Chu

Chương 601: Tử chiến đến cùng




Âm thanh của hắn trầm xuống, liền bảo:
- Phong Phi Vân, nếu như ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin chúng ta, chúng ta có lẽ sẽ đến chỗ Lệnh tướng quân nói mấy câu cầu tình giúp ngươi.
Tên tướng sĩ Thần Vũ Quân khác cũng là giữ nụ cười mỉa mai trên mặt, có chút cân nhắc nhìn chăm chú Phong Phi Vân.
- Ai! Ta vốn là không muốn giết người, các ngươi lại không nên ép ta.
Phong Phi Vân run rẩy vươn một tay ra, chậm rãi giơ lên. Sau đó hắn chém xuống, một cơn gió lạnh thổi qua trên phố cổ.
- Phốc!
Vị tướng sĩ Thần Vũ Quân đứng ở bên trái kia, cả người lập tức xé ra. Từ mi tâm đến dưới hông đều đặn chia thành hai mảnh, bắn máu ra tưới khắp mặt đất. Ngay cả trên mình con Kỳ Ngưu hắn cưỡi đều sinh ra một vệt máu, thân thể cao lớn nghiêng sang một bên rồi ngã xuống.
- Roạt roạt roạt!
Trên con đường cổ để lại một vết đao sâu chừng một thước. Từ dưới chân Phong Phi Vân, một mực kéo dài cho đến cuối phố, trên mặt đất tràn đầy đá vụn.
Đây là một đao do con ma ốm chém ra !
Vị tướng sĩ Thần Vũ Quân khác bị dọa đến toàn thân co rúm, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tin được. Nếu không phải Thần Vũ Quân quanh năm rèn luyện thành ý chí không sợ hãi sinh tử, chỉ sợ giờ phút này hắn đều đã bị hù dọa rớt xuống khỏi từ Kỳ Ngưu.
- Phong Phi Vân, ngươi lại vẫn còn dám động thủ.
Viên tướng sĩ Thần Vũ Quân này gào thét một tiếng, cánh tay duỗi ra, cái còng Huyền Vũ Thiết nằm trên mặt đất liền bay lên, rơi vào trong tay. Rồi hắn cưỡi Kỳ Ngưu, tựa như một cơn gió đen quay cuồng xông lên mãnh liệt.
Tiếng chân Kỳ Ngưu làm rung động Cổ Thành.
Cái còng Huyền Vũ Thiết phát ra âm thanh kim loại va chạm, leng keng lạch cạch.
- Xoạt!
Đạo đao khí thứ hai bay đi ra ngoài, vô cùng điên cuồng hỗn loạn. Nó trực tiếp xẻ vị tướng sĩ Thần Vũ Quân này, khiến hắn rơi vào cảnh phân thây tám khối. Bốn chân của con Kỳ Ngưu khổng lồ cũng gãy lìa, cứ như thế nó ngã lăn ra trên mặt đất.
Nữ nhân ngồi ở cuối phố uống rượu có hơi dừng một chút, cũng không quay đầu mà lại tiếp tục uống rượu.
- Khụ khụ!
Phong Phi Vân run rẩy nhặt lên cái mũ rơm dính đầy bụi bặm, sau đó lại đội lên trên đầu
- Lệnh Đông Lai, ngươi có lẽ tự mình ra tay đi! Đã sớm muốn tranh tài một trận đến nơi đến chốn cùng ngươi.
Lệnh Đông Lai đứng ở trên lầu cao, diện mạo hiên ngang, trên người có một cỗ khí thế lâm vào cảnh trời sập cũng không dao động, hắn nói:
- Ngươi thân trúng Diêm Vương Hủ Huyết, càng đánh sẽ chết càng nhanh. Nay đánh một trận với ta, chỉ sợ mệnh ngươi cũng không còn.
- Trước khi chết có thể đánh một trận với cường giả như ngươi, có chết cũng không uổng phí.
Phong Phi Vân đáp.
- Vậy ta đây liền thành toàn cho ngươi!
Chiến đao ngang hông Lệnh Đông Lai tự động bay ra, như vầng trăng giữa tháng treo giữa trời. Ánh đao khủng bố vô song, ngưng tụ dị thú chiến hồn trong đao mang, rồi nó dung hợp với Thần Vũ đao pháp.
Một đao hạ xuống, nghiền nát vạn vật.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một thanh Bạch Thạch Cự Đao bay lên từ phía dưới, có long khí bắt đầu khởi động phóng về hướng phía trước, chặn Thần Vũ chiến đao.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!...
Liên tiếp va chạm hơn bảy mươi lần, cuối cùng Thần Vũ chiến đao bị chém thành mảnh nhỏ, biến thành bột sắt vụn. Nó bay vọt lên theo chiều ngược lại, như cơn mưa đao mà công kích về hướng Lệnh Đông Lai.
Lệnh Đông Lai vươn tay ra về phía trước. Trong lòng bàn tay có một mảnh Vân Phi xuất hiện. Những bột sắt vụn này lập tức biến thành phấn vụn, mây khói đều tan đi.
- Ngao!
Bạch Thạch Cự Đao chém tới, một đạo Long Ảnh màu trăng bay lên trời, trông rất là thật. Tựa như một con Thần Long thần tiên đang ngao du mà đến, hung uy hiển hách.
Đây đã là chiêu thứ hai của Long Hoàng đao quyết - Đại Thừa, Long Hoàng thì lao đến gần chín tầng trời.
Nếu như những người khác khẳng định đều đã bị một chiêu đao quyết này làm sợ hãi đến bỏ chạy. Nhưng mà Lệnh Đông Lai lại vẫn bất động như tùng, áo choàng trên lưng tung bao theo gió. Xem ra Phong Phi Vân là thật sự liều mạng, nghĩ muốn toàn lực đánh một trận với ta.
Đây là cuộc đấu với thú đến đường cùng, căn bản không cần liều mạng với một kẻ hẳn phải chết. Thân thể Lệnh Đông Lai bồng bềnh bay lên, chân đạp một đám mây tím như muốn bay lên trời, phải làm cho Phong Phi Vân bị tiêu hao sạch mà giết chết.
Lệnh Đông Lai không phải một người vũ phu, mà là một Trí Sư có được đại trí tuệ, nếu không cũng sẽ không trở thành tướng quân Lệnh trẻ tuổi nhất.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tốc độ của Phong Phi Vân so với hắn nhanh hơn quá nhiều, đã đứng ở đám mây, mang theo Bạch Thạch Chiến Đao, một mảnh đao vân từ chân trời bay tới. Nó ép cho Lệnh Đông Lai phải trở về, không thể liều mạng với Phong Phi Vân.
- Nhất Chỉ Thượng Thanh!
Lệnh Đông Lai đứng ở trên đỉnh lầu các cao cao, một đạo chỉ quang cuộn sóng bay ra, biến thành một cột sáng chiếu thẳng lên bầu trời. Có một loại chấn khí như màn nước trào ra, phá hủy tất cả mọi thứ chung quanh.
Phòng ốc, đền, phố cổ trong Cổ Thành, đường lát đá xanh, dị thú cổ cầm, cả một tảng lớn đều biến thành phấn vụn, bị một đạo chỉ quang này xé nát. Mấy người học viên Vạn Tượng Tháp kia đều không chạy trốn kịp, trên người cũng có vết máu, thiếu chút nữa sẽ chết ở trong chỉ quang. Lúc trước bọn họ cũng đủ tự tin đối với tu vi của chính mình, nhưng mà chỉ vẻn vẹn là làm dư âm cơn sóng từ một ngón tay của Lệnh Đông Lai đã làm cho bọn họ bị thương nặng.
Đó cũng là tuyệt học mà Lệnh Đông Lai lĩnh hội ra Tam Tắc Đạo Ngôn từ đạo tổ, lực công kích so sánh với "Thái Thanh Bát Trận Đồ" đều phải đáng sợ hơn.
Phong Phi Vân người mặc áo vải, đầu đội mũ rơm, đứng ở đám mây, trong đan điền một đám mây đen chấn động. Một pho bia cổ màu đen bay ra từ trong đan điền, cao gần ba mươi ba trượng, giống như một mảnh thông thiên thần ấn từ trên trời hạ xuống.
Có hào quang của trăm đạo Tử Phủ ở đây, chúng vờn quanh Thánh Bia màu đen !
Có mười tám bóng người nhìn không rõ lắm đang đứng ở mười tám phương hướng của Thánh Bia màu đen để bảo vệ, trong miệng niệm ra đại đạo Thiên Âm.
Phong Phi Vân đứng ở trên Thánh Bia màu đen, trực tiếp đè về hướng phía dưới. Hắn đã điều ra pháp khí bổn mạng, toàn lực xuất thủ, muốn tốc chiến tốc thắng. Hắn như một vị từ Thiên Giới rơi xuống, ép tới người ta không thở nổi.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lệnh Đông Lai đánh ra "Nhất Chỉ Thượng Thanh" mà cũng không ngăn được Thánh Bia màu đen. Chỉ quang tựa như đánh vào giữa một biển mây đen ngòm, một chút rung động đều không hề phát ra.
Mặt đất đã bắt đầu trũng, lún xuống thành hình dấu vết một cái Thánh Bia.
Chốn lầu gác cao nơi Lệnh Đông Lai đứng đã sụp đổ, biến thành phấn vụn
- Pháp khí bổn mạng cường đại như thế !
Lệnh Đông Lai vung ống tay áo lên, năm đạo Linh Mang xoay tròn cuốn lên trời cao, không ngờ đồng thời đánh ra năm món Linh Khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.