- Tử Minh thi động cũng quả thật thiếu chút nữa đã bị diệt, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, có một vị đệ tử thi động xâm nhập chỗ Tà Thi phong ấn, từ trên người Tà Thi lấy ra một giọt hủ huyết, giết chết một tên địch nhân cấp bậc cự kình.
- Đệ tử khác cũng nhao nhao noi theo phương pháp này, mang theo Tà Thi hủ huyết, chỉ cần một giọt liền có thể giết chết cả cự kình. Những người dính phải hủ huyết cũng đều nhao nhao gặp phải tai nạn, tử vong ly kỳ.
- Sau khi hai mươi vị cự kình vẫn lạc thì những người vây công Tử Minh thi động rốt cục cảm thấy sợ hãi, bị Tà Thi hủ huyết kia hù sợ, nhao nhao thối lui. Tử Minh thi động rốt cục bảo trụ truyền thừa, đối với cổ Tà Thi bị phong ấn kia cung kính như thần minh, gọi nó là. . .
Phong Phi Vân mặt sắc ngưng trọng, nhìn ấn ký trên ngực mình nói:
- Diêm Vương.
- Đúng vậy, chính là Diêm Vương. Trong truyền thuyết của Cản Thi Nhân, Diêm Vương chính là chúa tể âm gian, nắm giữ sinh tử và luân hồi, cũng được xưng là Thẩm Phán chi chủ, có thể phán sinh tử người, Tu tiên giả, Tiên nhân, không chỉ là chúa tể âm gian, càng là chúa tể Thiên Địa vạn vật.
Vạn Hương Sầm nói:
- Có thể đánh giá một cổ Tà Thi cao như thế, bởi vậy có thể thấy trình độ kính sợ của bọn họ đối với Tà Thi này. Tuyệt đối đáng sợ hơn Nữ Ma mới xuất thế vô số lần.
Phong Phi Vân nhìn qua tòa mộ đàn bay xa kia, nói:
- Sinh vật có thể dùng thi thể cự kình làm thức ăn, thật sự quá ít. . .
- Không phải quá ít, mà là cơ hồ không có, theo ta biết rõ trong truyền thuyết, cũng chỉ có Diêm Vương là ngoại lệ, có thể ăn thi thể cự kình, có thể làm được chuyện mà những sinh vật khác không làm được.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh của Vạn Hương Sầm nắm chặt lại, vô cùng khẩn trương nhìn qua bóng tối tĩnh mịch kia, rất xa thấy được bóng dáng tòa mộ đàn kia lơ lửng trong không khí.
Có thể tu luyện tới cảnh giới cự kình, huyết dịch trong thân thể rơi vãi rơi xuống mặt đất cũng có thể khiến mặt đất thiêu đốt mấy tháng, huyết nhục cường đại như Man Thú, mặc dù là sau khi chết, năng lượng trong thi thể vẫn cực kỳ khủng bố, sinh vật bình thường cắn một ngụm huyết nhục cự kình sẽ bị cổ năng lượng kia trực tiếp làm nổ tung.
Cho dù sinh vật có cường đại thế nào, tu vị không dưới cự kình, nhưng sau khi ăn huyết nhục cự kình cũng sẽ bị đạo tắc ẩn chứa trong huyết nhục cự kình ăn mòn đạo tắc của mình, cuối cùng nhất lực lượng bạo động, bạo thể mà vong.
Ở mảnh địa vực Thần Tấn vương triều này, từ xưa đến nay, cũng chỉ có Diêm Vương trong truyền thuyết, có thể ăn thi thể cự kình, không chỉ không chết, ngược lại càng lúc càng mạnh.
- Nghe đồn hơn một nghìn năm trước, có một cự nhân cao mấy trăm thước tựa như Thiên Giới thần binh từ trên trời giáng xuống, xâm nhập Tử Minh thi động, đã phá vỡ Diêm Vương phong ấn, vác theo Diêm Vương phi thiên mà đi. Từ nay về sau Diêm Vương liền biến mất giữa thiên địa, chừng từng xuất hiện qua. . .
Vạn Hương Sầm ngược lại hít một hơi khí lạnh, nửa câu sau nàng đã không dám nói tiếp nữa.
Chẳng lẽ Diêm Vương vậy mà lại xuất hiện ở Phong gia tổ địa?
Phong Phi Vân trái tim kinh hoàng không ngớt, trong mắt đồng tử không ngừng phóng đại, hơn một nghìn năm trước, gia chủ Phong gia đời thứ nhất không phải đã bị chết ly kỳ, bị an táng đến nơi này sao?
Tòa Phần Sơn này chính là do gia chủ Phong gia đời thứ nhất tự tay lập nên, mai táng chính mình.
Tất cả không khỏi cũng quá xảo hợp rồi, thời gian cũng ăn khớp đến quá phận, khiến trong đầu người vô cùng hồ nghi.
- Chết tiệt... rượu thịt hòa thượng nọ khẳng định biết được không ít chuyện!
Phong Phi Vân cảm thấy rượu thịt hòa thượng và gia chủ Phong gia đời thứ nhất có sâu xa lớn lao, chỉ tiếc hòa thượng này đi Ngự Thú Trai, hiện giờ căn bản không cách nào cho hắn đáp án.
Muốn biết đáp án, vậy thì chỉ có tự mình đi tìm!
Phong Phi Vân bước vào sâu trong hắc ám, dù sao cũng đã là người hẳn phải chết, còn có gì phải sợ nữa?
Một đường bước vào sâu bên trong, lại gặp vài toà mộ đàn lơ lửng, thi thể bên trong mộ đàn cũng đã bị ăn mất, trên quan tài rách rưới còn lưu lại lấy một tia tà khí. Có chút giống khí tức Diêm Vương Hủ Huyết, nhưng lại có chỗ bất đồng, tràn đầy không biết và biến số.
Lại là một tòa mộ đàn, lơ lửng trong tử khí, chung quanh dựng ba mươi sáu cái cột đá đường kính ba mét, trên cột đá trạm trỗ long phượng, có chỗ còn dính lấy vết máu, khiến người nhìn thấy mà giật mình.
Trên tấm bia đá trước mộ đàn có khắc: Gia chủ Phong gia đời thứ hai Phong Tịch Diệp chi mộ.
Trong này mai táng dĩ nhiên là gia chủ Phong gia đời thứ hai, là thân tử của gia chủ đời thứ nhất.
Sau khi Phong Phi Vân mở ra tòa mộ đàn này, có một cổ làn da gió lạnh từ trong quan tài thổi ra, phàm là thứ bị cổ gió lạnh này dính vào, đều lập tức biến thành tro bụi, mà ngay cả cột đá trên mộ đàn cũng bị ăn mòn năm cột, biến thành cát trắng trên đất.
Phong Phi Vân dùng thần đồ hộ thể, mới có thể tránh thoát một kiếp này.
- Chẳng lẽ thật là Diêm Vương? Cổ Tà Thi này ở ngay trong Phong gia tổ địa, dùng Phong gia tổ tiên làm thức ăn, luyện đúc bản thân sao?
Thi thể gia chủ Phong gia đời thứ hai cũng bị ăn mất, bên trong có vết máu, còn có hai sợi tóc dài hơn mười, tà khí bức người, nếu không phải Phong Phi Vân có được Bất Tử Phượng Hoàng Thân, hơn nữa đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết thì khẳng định đã bị tà khí trên sợi tóc kia xâm nhập thân thể rồi.
Đây mặc dù chỉ là một sợi tóc, nhưng lực sát thương của nó lại có thể so với Linh Khí bình thường.
Phong Phi Vân bảo tồn lấy những sợi tóc nhặt được trong quan tài, nếu có thể may mắn sống sót ra khỏi đầy, cũng hóa giải độc tính Diêm Vương Hủ Huyết trên người, vậy thì những sợi tóc này đều là bảo vật có thể bán với giá rất lớn.
Diêm Vương Ấn Ký nơi ngực Phong Phi Vân trở nên càng ngày càng sinh động, thật giống như một đóa tà diễm màu đen, thân thể của hắn cũng trở nên càng ngày càng suy yếu, sinh mệnh lực đang biến mất rất nhanh, mà ngay cả thái dương cũng xuất hiện mấy sợi tóc bạc.
Diêm Vương Hủ Huyết đang thôn phệ tánh mạng của hắn, khiến hắn rất nhanh già đi, mà ngay cả xương cốt đã trải qua Phượng Hoàng Huyết rèn luyện cũng trở nên cứng ngắc.
Tiếp tục hướng bước vào sâu trong hắc ám, một mảnh huyết sắc vầng sáng từ nơi xa xôi phía trước truyền đến, trong vầng sáng vậy mà sinh trưởng lấy một gốc cây già, sinh trưởng ở trên một tòa mộ phần.
Gốc cây già này vỏ cây sắc thái trần hạt, tràn đầy khe rãnh, tựa như Bàn Long, mang theo một cổ phong cách xa xưa, trên đó tràn đầy cành cây to như tay người, mọc ra hơn một vạn phiến lá cây màu đỏ như máu.
Lá cây hình dạng tựa như bàn tay người, mọc ra mạch lạc vân tay, như hơn một vạn đoàn hỏa diễm đọng ở ngọn cây, phát ra sắc thái huyết hồng.
- Đó là cây gì? Đạo kính thật nồng đậm.
Vạn Hương Sầm sợ hãi than nói.