Thay vì nói, hắn chính là gia chủ sắp thượng nhiệm của Phong gia thì chi bằng nói Phong gia chỉ là một bậc thang để hắn xưng hùng thiên hạ thì đúng hơn.
Phong Mặc sau khi hóa tà đã mất đi "nhân tình vị" mà "người" nên có rồi.
Phong Phi Vân lại càng không thể làm bạn với hắn.
Địch nhân không đánh lại, Phong Phi Vân sẽ trốn, nhưng muốn hắn khuất phục Phong Mặc thì lại không thể nào.
Phong Mặc toàn thân lạnh như băng, tức giận không thôi, hậu nhân gia tộc mình coi trọng nhất, rõ ràng không nghe lời như vậy, trong mắt của hắn mang theo tà mang tàn nhẫn, hai tay không nhịn được phát run, vung tay lên, trực tiếp xé nát Điện chủ Sâm La Điện đệ thất điện.
- Phong Phi Vân, ngươi lớn mật, ngay cả lời lão tổ nói cũng dám không theo, quả nhiên không hổ là phản đồ Phong gia, loại nghiệp chướng này, nên xử tử.
Đương đại gia chủ Phong gia nhảy ra ngoài.
Trước khi Phong Si và Phong Mặc chưa xuất hiện, vị gia chủ này luôn trốn trong đám người, lời cũng không dám nói một câu, sau khi cường giả Sâm La Điện đệ thất điện đều chết thì hắn liền nhảy ra ngoài.
Vị gia chủ Phong gia này sao có thể nhìn không ra lão tổ tông đã nhịn trúng Phong Phi Vân, phải biết rằng lúc trước Phong Phi Vân bị trục xuất Phong gia đều là do chủ ý của hắn, phái người đuổi giết Phong Phi Vân cũng là hắn, nếu để cho Phong Phi Vân thượng vị, vậy thì hắn không cần sống nữa rồi.
- Nhiều lời! Ta làm việc còn cần ngươi tới dạy ta sao?
Phong Mặc trực tiếp một tát chụp chết gia chủ Phong gia, đánh thành huyết vụ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân nói:
- Người tới, giam giữ Phong Phi Vân vào lao ngục gia tộc cho ta.
Phong Mặc tuy rằng hóa tà, đã mất đi nhân tình vị, nhưng cuối cùng vẫn là gia chủ Phong gia đời thứ nhất, càng là một kiêu hùng, biết rõ lực lượng một người dù cường đại thế nào, cũng không có khả năng thành lập một vương triều, hắn cũng cần dưới trướng có nhân tài tuyệt đỉnh, Phong Phi Vân chính là người thích hợp mà hắn chọn.
Phong Phi Vân không thể chết được, chỉ có thể bị hắn sử dụng.
Bảy ngày sau, Huyền Tinh Phúc Địa.
Nơi này đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt trước kia, mà ngay cả vân phong sụp đổ cũng nị người dùng đại thần thông nâng dậy, bỏ ra linh tuyền, sinh trưởng ra từng khỏa kỳ thụ màu tím, màu xanh, màu đỏ.
Trong chín mươi chín tòa vân phong, tiên chung thỉnh thoảng vang lên, vô số dị thú khổng lồ bay trong mây mù, hí dài phẫn nộ gào thét, nguyên một đám tu sĩ tuấn tú trẻ tuổi đạp trên cổ kiếm, xông phi lên trời, lại có lão giả râu bạc trắng tóc trắng giá hạc mà đến.
Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, một mảnh chiến trường tràn đầy khói thuốc súng liền biến thành một cảnh tượng tiên gia an lành..
Bởi vì cái gọi là: núi không ở cao, có tiên thì có tiến!
Nước không ở sâu, có Long thì có linh.
Một chân nhân xuất thế, cũng đã khiến cho mảnh Huyền Tinh Phúc Địa này biến thành tu tiên thánh địa chính thức, tăng thêm linh mạch dưới lòng đất, ở đây linh khí mỗi ngày đều đang trở nên càng thêm nồng đậm.
Trên đỉnh ngọn núi trung ương càng là tiên hà vạn trượng, có rất nhiều cung điện ngọc bích đều mới tu kiến mấy ngày gần đây, nguy nga mà đường hoàng.
Mấy ngày nay phàm là tu sĩ có danh tiếng ở Nam Thái Phủ cơ hồ đều chạy đến triều bái chân nhân, khiến Huyền Tinh Phúc Địa trở nên phi thường náo nhiệt.
Mà các đại lão của các đại tiên môn ngày đó muốn mượn gió bẻ măng thì đều tiền mất tật mang, dưới sự chấn nhiếp của chân nhân cả đám đều phải nhập vào dưới trướng Phong gia.
Ví dụ như mấy thế lực nhất lưu từng đặt song song vớ Phong gia ở Nam Thái Phủ như: Tần gia, Thiên Nhất Tiên Môn, Tử Vân Động Thiên, Đại Diễn Tiên Môn...
Tổng cộng cần mười thế lực lớn nhất lưu, đều dưới sự uy hiếp của chân nhân đã trở thành phụ thuộc Phong gia.
Trong những thế lực lớn này, có mấy thế lực lớn, cũng có nhân vật cấp bậc cự kình, ví dụ như Tần gia thì có hai vị lão tổ cấp bậc cự kình, Đại Diễn Tiên Môn cũng có một vị, Thiên Nhất Tiên Môn có một vị...
Nhưng những cự kình này căn bản không có một ai dám phản kháng, ngược lại ngay hôm sau khi chân nhân xuất thế thì cả đám đều chủ động chạy tới Huyền Tinh Phúc Địa, quỳ lạy chân nhân.
Chân nhân là nhân vật bậc nào, một khi muốn giết ngươi, cho dù ngươi là cự kình, trốn ở ở bên ngoài mấy vạn dặm cũng sẽ bị đánh chết, trừ phi khí tức của ngươi đã có thể thoát khỏi thần thức của chân nhân.
Khi Nữ Ma xuất thế, tất cả thế lực lớn Nam Thái Phủ đều đã bị trọng thương, tử thương hơn phân nửa, hiện giờ Phong gia lại ra một vị chân nhân, bọn hắn căn bản không có lực lượng phản kháng, cả đám đều chỉ có thể bị buộc phụ thuộc vào dưới trướng Phong gia.
Trong các thế lực từng là nhất lưu ở Nam Thái Phủ, cũng cũng chỉ có Kỷ gia là đã sớm rút lui khỏi Nam Thái Phủ, tránh được nguy hiểm bị thâu tóm.
Nam Thái Phủ hai mươi tám quận, đã có hai mươi hai quận đều bị Thi Tà xâm lấn, rơi vào trong tay Nữ Ma, mà sáu quận còn lại thì đã trở thành lãnh địa của Phong gia.
Tất cả thế lực lớn Nam Thái Phủ chưa từng thống nhất. Cái này trong lịch sử đã từng phát sinh qua loại chuyện này, nhưng loại lực lượng này, chỉ có chân nhân mới có thể làm được.
Hôm nay, Phong gia đã có được chín tôn cự kình, thế lực tuy rằng không thể so với Tứ đại môn phiệt nội tình thâm hậu, nhưng đã có thể chống lại bất luận một điện nào trong Sâm La Điện, tăng thêm một chân nhân tọa trấn, đã có thể uy chấn phía nam, mặc dù là Nữ Ma cũng phải kiêng kị ba phần.
Những Thi Tà kia cũng bắt đầu thu liễm, không tiếp tục xâm lấn tới sáu quận phía đông Nam Thái Phủ nữa.
Đây là một cách cụ Nam Thái Phủ mới tinh, một tà một ma cùng tồn tại, khiến cho cả Thần Tấn vương triều đều cảm nhận được khí tức khủng bố đến từ phía nam, chỗ đó không còn là man di hoang địa nữa, mà là chỗ nguy hiểm tà ma cùng tồn tại.
...
Phong Phi Vân ngồi trong lao ngục đen kịt lạnh như băg, đỉnh đầu là một mảnh hư vô, chỉ có một tòa trận bàn đường kính dài sáu thước lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, từ nơi cao tám mét rơi vãi xuống từng mảnh quang vũ màu đen, khốn cấm hắn vào trong.
Đây là trận pháp mà Phong Mặc tự tay bố trí xuống, Phong Phi Vân dùng hơn mười loại phương pháp, cũng không cách nào phá vỡ nó, tự nhiên cũng không cách nào thoát khỏi tòa lao ngục này rồi.
Phong Phi Vân đã bị nhốt ở chỗ này một tháng.
Đoạn thời gian này, Phong Phi Vân cũng không lười biếng tu luyện, đã triệt để củng cố cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, về phần sống lưng Diêm Vương tren lưng, Phong Phi Vân lại không đào móc lực lượng trong đó, ngược lại còn toàn lực áp chế nó.
Dù sao thứ này không thuộc về mình, nếu giống như Phong Mặc tùy ý dung nhập nó vào thân thể, không thêm vào khắc chế, tương lai có lẽ sẽ gây thành họa lớn.
Trong thời gian này Phong Mặc cũng đã tới hai lần, Phong Phi Vân cũng không khuất phục, đó cũng không phải nói hắn muốn bị nhốt trong lao ngục đen kịt này, cũng không phải nói Phong Phi Vân hắn là một đồ đần, không hiểu được hư dĩ ủy xà, chẳng qua là hắn không quen nhìn tác phong làm việc của Phong Mặc, khiến trong lòng của hắn cảm thấy chán ghét, mặc dù là hư dĩ ủy xà cũng không làm được.