Linh Chu

Chương 655: Cường thế đến cùng




Đây chính là hai vị Tiểu Hầu gia, người thừa kế hầu tước tương lai của Thiên Hầu Phủ, đại biểu cho ý chí Thiên Hầu Phủ, thân phận địa vị xa không phải Lệ Phụng Tâm và Đường Hoàn Chân có thể so sánh được, ở đây quả thật không có mấy người dám khiêu chiến bọn họ.
Cho nên Đường Ngạo vừa lên tiếng, lập tức toàn bộ Vấn Phật Thai đều yên tĩnh lại, chúng tu sĩ đều có chút lui về phía sau.
Bộ Tuấn âm thanh lạnh lùng nói:
- Vậy chỉ sợ không được, coi như là Thiên Vương lão tử tới dâng hương, vậy cũng phải đợi đến lúc mấy tên vương bát đản này quỳ xuống đất xin lỗi Ngọc Thiền cô nương rồi hẳn nói sau.
Ở đây đã sớm yên lặng một mảnh, thanh âm của Bộ Tuấn quả thực toàn trường đều có thể nghe được thập phần rõ ràng.
Phong Phi Vân đứng ở phía trước nhất, tự nhiên cũng có thái độ này.
Ở thời điểm này, hai vị Tiểu Hầu gia mới phát giác được tình thế trên Vấn Phật Thai không đúng.
Đường Hoàn Chân nhìn thấy Đường Ngạo chạy đến, quả thực vui như lên trời, từ trên mặt đất đứng lên, nhấc cánh tay như sắp rơi xuống khỏi bờ vai lên, chạy đến sau lưng Đường Ngạo nói:
- Nhị ca, tiểu tử kia muốn ta quỳ xuống xin lỗi một kỹ nữ, còn nói kỹ nữ này là một vị đại gia, đây quả thực là đang vũ nhục Dạ tiên tử, ở Thần Đô chỉ có Dạ tiên tử mới có thể được xưng là 'Đại gia' thôi.
- Thì ra ngươi khiến Thiên Hầu Phủ mất mặt, trở về lại thu thập ngươi.
Đường Ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Hoàn Chân, Đường Hoàn Chân đối với vị nhị ca này kính sợ không hiểu, vội vàng cúi đầu xuống, liên thanh ứng phải.
Đường Ngạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lông mày có chút nhíu một cái, tự nhiên cảm nhận được khí tức cường đại từ trên người Phong Phi Vân truyền đến, đây tuyệt đối là một vị cường giả, cũng không biết có địa vị gì nữa.
Ngược lại là Lệ Phụng Tiên sau khi trông thấy Phong Phi Vân trên mặt chợt hiện lên thần sắc vừa mừng vừa sợ, trực tiếp nghênh qua nói:
- Phong huynh, sau khi đi vào Trung Hoàng Phủ cũng không đến Hổ Thiên Hầu Phủ gặp mặt ta, cái này thật không xứng là bạn chí cốt a!
Phong Phi Vân hàn huyên nói:
- Ta cũng chỉ là mới tới Trung Hoàng Phủ, còn chưa vào Thần Đô.
Lệ Phụng Tiên nhẹ gật đầu, có chút lo lắng nói:
- Diêm Vương Hủ Huyết trên người ngươi. . .
- Việc này để sau hẳn nói.
Phong Phi Vân cũng không muốn để mọi người biết rõ bí mật mình đã hóa giải Diêm Vương Hủ Huyết.
Lệ Phụng Tiên thấy Hổ Thiên Hầu Phủ Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đều ở đây, vì vậy liền đi tới, hỏi thăm bọn họ rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đã sớm khiếp sợ không hiểu, thiếu niên này vậy mà là người quen cũ của Tiểu Hầu gia, hơn nữa nhìn bộ dáng Tiểu Hầu gia đối với hắn còn phải lễ ngộ ba phần.
Lệ Phụng Tâm nói lại mọi chuyện một lần, sau đó vụng trộm dò hỏi:
- Đại ca, hắn rốt cuộc là ai thế?
- Ngươi không biết hắn là ai?
Lệ Phụng Tiên cảm thấy kinh ngạc.
Lệ Phụng Tâm xấu hổ cười, giờ phút này mới phát hiện, mình tới giờ quả thật còn chưa hỏi qua tên đối phương là gì?
- Hắn chính là thám hoa lang trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》!
Lệ Phụng Tiên nói.
- Cái gì? Yêu Ma Chi. . . Tử. . .
Lệ Phụng Tâm kinh hãi giật mình không hiểu chằm chằm vào thiếu niên đứng đằng kia, đây chính là Yêu Ma Chi Tử đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương triều, chiến lực xếp hạng thứ ba trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 trong truyền thuyết kia sao?
Lệ Phụng Tâm và Chu Danh đều có cảm giác như hai chân nhũn ra, đầu choáng váng, mình rõ ràng cùng Yêu Ma Chi Tử xưng huynh gọi đệ, cái này mẹ nó nếu mang đi khoát lát với đệ tử Thiên Hầu Phủ khác, cam đoan là một chuyện rất có mặt mũi a!
Trong mắt Phong Phi Vân mang theo hai luồng hỏa diễm đỏ thẫm, trong hỏa diễm bao vây lấy hai bóng dáng Phượng Hoàng, hai đạo xích mục hỏa mang từ trong ánh mắt bay ra, đánh lên trên người Đường Ngạo, trực tiếp khiến áo giáp trên người Đường Ngạo cũng bị thiêu đốt lên.
Đường Ngạo biến sắc, trong đan điền tuôn ra một mảnh Tử Phủ hào quang, bốn mươi chín đạo hàn khí chạy khắp toàn thân mới dập tắt được ngọn lửa kia, nhưng áo giáp trên người vẫn bị đốt đến không còn, vẫn còn bốc lên từng sợi khói đen.
Đường Ngạo tế ra một khối thần thiết màu trắng, chính là là một khối thiết tự nhiên thai nghén ra, chừng một xích vuông, lộ ra hình bát giác, tay che ở trước người, nghiêm nghị nói:
- Ngươi đến cùng là người nào? Có biết đắc tội với Bạo Thiên Hầu Phủ ta thì ở Thần Đô sẽ nửa bước khó đi không?
- Ngươi không cần biết rõ.
Phong Phi Vân lúc nói lời này, trên chân liền triển khai Luân Hồi Tật Tốc, tiếng nói còn chưa rơi xuống đã đứng ở trước người Đường Ngạo.
Tốc độ này quả thực nhanh đến quá phận, ngay cả cường giả như Đường Ngạo cũng chỉ có thể thấy được một tia hư ảnh sau đó Phong Phi Vân đã đứng cách hắn ba bước.
Đường Ngạo có thể trở thành Bạo Thiên Hầu Phủ Tiểu Hầu gia, tự nhiên cũng có chỗ hơn người của mình, tuy rằng trong lòng giật mình, nhưng lại không bị sợ, điều động lấy Tử Phủ linh khí toàn thần, đánh vào thần thiết màu trắng, "Oanh", một mảnh hỏa diễm màu trắng từ trong thần thiết toát ra, ngưng tụ thành một mảnh mây lửa.
Đường Ngạo tuy rằng cũng là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, nhưng so với tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng bình thường cường đại hơn rất nhiều, trong thân thể đã chuyển hóa ra hơn một ngàn bảy trăm đạo Tử Phủ linh khí.
Oanh!
Phong Phi Vân tiện tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh bay màu trắng thần thiết, tính cả Đường Ngạo ra ngoài, trên người truyền đến tiếng xương cốt đứt gãy, hung hăng ngã trên mặt đất.
Phong Phi Vân ở cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn là đã có thể đánh bại nghịch thiên tài tuấn Thiên Mệnh đệ nhất trọng, hôm nay đạt đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng, càng sắp đột phá Thiên Mệnh đệ nhị trọng, đối phó với loại nhân vật như Đường Ngạo quả thật không cần hao phí bao nhiêu khí lực.
Chỉ tiện tay một chưởng đã đánh gục Bạo Thiên Hầu Phủ Tiểu Hầu gia, cái này cũng quá tùy ý đi, quả thực giống như đập bay một con muỗi vậy.
Một màn này quả thực quá khiếp người rồi, chấn kinh tất cả mọi người ở đây.
Đương nhiên ở đây cũng có thiên tài tuấn kiệt tuyệt đỉnh, bọn họ đều đang âm thầm suy đoán lai lịch của thiếu niên này, có thể có được thực lực như vậy, tuyệt đối không thể nào là loại không có tiếng tăm gì được.
Đường Ngạo ngã trên mặt đất, trong miệng đang không ngừng ho ra máu, kinh hãi trong mắt càng đậm, quả thực không thể tin được mình lại bị bại nhanh như vậy.
Đường Hoàn Chân và bốn thiếu niên cẩm y hoa bào kia đều co rút, trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh, nhìn Phong Phi Vân từng bước một đi tới bọn hắn, bọn hắn cũng không kìm lòng được lui về sau, thẳng đến khi thối lui đến mép Vấn Phật Thai, bên cạnh vách núi mới ngừng lại được.
- Các ngươi không nói xin lỗi sao?
Khí thế trên người Phong Phi Vân giống như một tòa núi lớn cuồn cuộn nghiền ép qua, ép khiến năm người này ngay cả hô hấp cũng không thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.