Đường ra khỏi Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch đã bị hai đại cường giả ngăn trở, Phong Phi Vân chỉ có thể bay vào sâu trong sơn mạch, trong nháy mắt đã biến mất trong mây mù.
Đường Ngạo cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.
Bá! Bá!
Hai đạo nhân ảnh từ trên trời đáp xuống, một người là tu sĩ Bắc Minh phiệt, một người là tu sĩ Ám Vực, đều là cảnh giới Thiên Mệnh đệ tam trọng.
- Tam thúc công, Yêu Ma Chi Tử tập kích chúng ta, mang đi Dạ Tiêu Tương.
Bắc Minh Họa Kích kêu lên.
- Yêu Ma Chi Tử, hắn không đi được đâu!
Hai tu sĩ lớp già Thiên Mệnh đệ tam trọng triển khai tật tốc, đuổi vào trong Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch, bọn họ đều là cường giả thế hệ trước, ở Thiên Mệnh đệ tam trọng đã dừng lại mấy chục năm, tích lũy thập phần hùng hậu, so với tu sĩ Thiên Mệnh đệ tam trọng bình thường còn cường đại hơn nhiều..
Tốc độ Phong Phi Vân nhanh đến mức nào, đã có thể sánh với nửa bước cự kình rồi, mặc dù khiêng một cỗ Thanh Đồng chiến xa nhưng hai tên tu sĩ Thiên Mệnh đệ tam trọng cũng không thể đuổi kịp hắn được..
Thẳng đến khi bay ra khỏi địa vực Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch, thấy không ai đuổi theo nữa Phong Phi Vân mới ngừng lại được, đặt Thanh Đồng chiến xa trên mặt đất.
Cỗ Thanh Đồng chiến xa này tứ phía đều bị bịt kín, chỉ có trên đỉnh có các lỗ thông gió nhỏ dày đặc, hơn nữa trên Thanh Đồng chiến xa còn có trận pháp do cường giả bố trí xuống, từng đạo đường vân khắc ở phía trên, lưu động lấy vầng sáng màu xanh.
Phong Phi Vân phí hết một phen công phu mới xóa được trận pháp trên đó, sau đó dùng bạch thạch cự đao, cẩn thận từng li từng tí bổ ra vách Thanh Đồng chiến xa, lộ ra một khe hở cự đại.
Thanh Đồng chiến xa vừa bị mở ra, một đạo bóng người yểu điệu liền từ bên trong bay ra, trong tay nắm lấy một ống tiêu màu tím, đánh úp về phía chỗ yết hầu của Phong Phi Vân.
Tốc độ của nàng không chậm, tốc độ ánh sáng hàn khí trên ống tiêu đã truyền đến làn da Phong Phi Vân.
Hô!
Một cổ làn gió thơm đập vào mặt.
Phong Phi Vân tốc độ nhanh hơn, vươn tay, trực tiếp liền nắm lấy ống tiêu tím kia, thuận thế khẽ kéo, thân thể lập nàng kia tức trọng tâm bất ổn, lảo đảo một cái liền đổ nhào tới trước.
Bàn tay Phong Phi Vân trượt đi, theo ống tiêu, trực tiếp chế trụ tay của nàng, đây là một bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn mà thon dài, vô cùng mềm mại, niết không thấy chút xương cốt, hơn nữa làn da trên tay tinh tế tỉ mỉ mà hơi lạnh buốt, tựa như chạm vào một khối ngọc vậy.
Phong Phi Vân cổ tay khẽ chuyển, trực tiếp khóa lấy tay nàng, bóp nát linh mang giữa ngón tay nàng.
- Ân!
Nàng phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể không bị khống chế ngã vào trong ngực Phong Phi Vân, bị Phong Phi Vân chế ngự.
- Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao phải bắt ta?
Dạ Tiêu Tương không cách nào giãy dụa khỏi tay Phong Phi Vân, cảm giác mình đâm vào trên một lồng ngực khoan hậu rắn chắc, một cổ khí tức nam tử hùng hậu truyền vào chóp mũi nàng, còn kèm theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
Trên cổ tay truyền đến một cổ đau nhức kịch liệt, thiếu chút nữa đã khiến nàng chảy cả nước mắt.
- Bắt ngươi là người Bắc Minh phiệt, ta là tới cứu ngươi.
Phong Phi Vân chậm rãi buông lỏng tay ra, nhẹ nhàng đẩy nàng ra ngoài.
Tiêu Tiên Tử đại danh đỉnh đỉnh, Thần Tấn vương triều đệ lục mỹ nhân, tu vị cũng quá thấp đi, mới là Tiên Căn đỉnh cao, ở trước mặt Phong Phi Vân hoàn toàn không đủ nhìn, tựa như một con chim cút, gặp một con diều hâu hung mãnh vậy.
Phong Phi Vân cỡi y phục trên người ra, lộ ra một thân cơ bắp rắn chắc, thân hình thập phần cân xứng, mang theo một loại mỹ cảm.
Động tác này của hắn trực tiếp khiến Dạ Tiêu Tương sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, trong lòng đau khổ, còn nói không phải người xấu, nào có người tốt nào tùy tiện cỡi đồ trước mặt nữ hài tử chứ?
Phong Phi Vân cũng không để ý đến trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, trực tiếp đi đến bên bờ dòng suối nhỏ bên cạnh, tẩy trừ vết thương trên bờ vai, vết thương này chính là bị cường giả Thiên Mệnh đệ tam trọng kia của Bắc Minh phiệt dùng Ngự Kiếm Thuật đâm bị thương, miệng vết thương thiếu chút nữa đã chém bay cả cánh tay.
- Quả nhiên không hổ là cường giả Tứ đại môn phiệt, nếu là tu sĩ Thiên Mệnh đệ tam trọng bình thường cũng chưa chắc đã là đối thủ của ta, nhưng người ngự kiếm vừa rồi cũng là tu vị Thiên Mệnh đệ tam trọng, nhưng chiến lực so với ta cao hơn không chỉ một bậc.
- Hừ! Thiên Mệnh đệ tam trọng thì đã sao, chỉ cần tu vi của ta đột phá đến Thiên Mệnh đệ nhị trọng, đánh chết hắn cũng không phải việc gì khó.
Phong Phi Vân một bên tẩy trừ miệng vết thương, một bên chìm thần thức vào trong Tử Phủ đan điền, phát hiện Tử Phủ linh khí trong đó đã có hơn 2900 đạo, cách Thiên Mệnh đệ nhị trọng chỉ còn một bước,
Chỉ cần tu luyện ra 3000 đạo Tử Phủ linh khí liền có thể bước vào cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng.
Trên ngón tay Phong Phi Vân sinh ra một đạo linh mạch năm màu, điểm vào miệng vết thương nơi bả vai, miệng vết thương lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại, không đến nửa ngày, miệng vết thương liền biến mất không thấy gì nữa, ngay cả vết sẹo cũng không để lại một cái.
Làm xong tất cả, Phong Phi Vân mới đổi lại một bộ y phục, xoay người, phát hiện bên cạnh Thanh Đồng chiến xa đã không còn một bóng người.
- Chạy trốn ngược lại rất nhanh!
Khóe miệng Phong Phi Vân có chút nhếch lên, sau đó liền hóa thành một đạo tàn ảnh, đuổi theo.
Chạy mau, chạy mau, chạy mau!
Dạ Tiêu Tương xuyên thẳng qua trong tùng lâm, hăng hái chạy trốn, nàng cảm thấy nam tử vừa rồi kia không phải người tốt, phải mau chóng rời khỏi đây, nhưng vừa ngẫng đầu, lại phát hiện nam tử kia đã đứng ở trước mặt của nàng.
- Ách!
Ánh mắt Dạ Tiêu Tương sững sốt, chợt ngừng lại.
Phong Phi Vân đứng ngay đối diện nàng, đây là lần đầu tiên hắn dò xét vị Thần Tấn vương triều đệ lục mỹ nhân này, cảm giác đầu tiên nàng mang đến cho Phong Phi Vân là nàng cũng không phải thật đẹp, ít nhất cũng không kinh diễm như mình tưởng tượng, ngược lại mang đến cho người cảm giác bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng đến khi ngươi lần thứ hai nhìn nàng, lại phát hiện trong cái bình thường này lại có rất nhiều vẻ đẹp khiến người nhịn không được phải tán thưởng. Ví dụ như con mắt điềm đạm đáng yêu, bờ môi ngây thơ, dáng người cao gầy mà thon dài, còn có đường cong ưu mỹ trong lộ vô hình lộ ra trên thân thể nàng nữa.
Lúc ngươi lần thứ ba nhìn lên người nàng thì đã không thể chuyển mắt được nữa.
Phong Phi Vân thật sự đã gặp quá nhiều mỹ nữ, nhưng đa số đều là lần đầu tiên kinh diễm, mà càng nhìn lại càng mỏi mệt, nhưng nữ nhân trước mắt này, tuy rằng lớn lên rất bình thường, nhưng càng nhìn lại càng không nhịn được muốn nhìn tiếp, càng nhìn càng thấy đẹp, thật giống như vĩnh viễn đều nhìn không đủ, hận không thể giữ nàng bên người để mỗi ngày ngắm nhìn cho mãn nhãn vậy.
Mặc dù chỉ là mãn nhãn, nhưng cũng là một loại hưởng thụ lớn lao.