Phong Phi Vân dùng tiểu diễn thuật và bốn mươi đại thần thức triệu hồi Tru Thiên Hám Tiên Chuy, tuy chỉ là một đám hư ảnh, nhưng mà cũng làm cho không khí cứng lại.
Lạc Đào đã xuất ra phục hổ bảo bình, vật này có lai lịch lớn, thậm chí là thần vật trong thần thoại, cũng là một hư ảnh triệu hồi ra.
Ầm ầm!
Phục hổ bảo bình và Tru Thiên Hám Tiên Chuy sắp va chạm với nhau, cửu thiên loạn chiến, trời xanh đang run động, cả dòng sông cũng khô lại trong thời gian ngắn.
Đây là hai vương giả trẻ tuổi giao phong với nhau, là quyết đấu đỉnh cấp, làm cho những tuấn tài chung quanh huyết dịch sôi trào, đây mới thật sự là lực lượng a! Bản thân mình khi nào mới đạt tới trình độ đó?
- Tu vị Lạc Đào đã có thể tranh phong với Thiên Mệnh tứ trọng rồi!
Lệnh Đông Lai suy nghĩ trong lòng.
- Tam sinh hoa khai, bảo bình tái sinh!
Lạc Đạo quát to một tiếng, trong miệng phun ra khí lãng màu vàng, bảo bình vốn đã nghiền nát bây giờ lại trồi lên khỏi mặt nước,. thần vân đan vào nhau, linh khí khổng lồ sinh dị thường.
Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, tiểu diễn chuyển luân, Tru Thiên Hám Tiên Chuy!
Bốn mươi đạo quang điện hội tụ từ bốn phương tám hướng tới đây, lơ lửng trong lòng bàn tay Phong Phi Vân, tiểu diễn thuật ngưng tụ một vòng quay trong tay Phong Phi vân.
Địa Tử Phủ tiên giáo quả nhiên không phải chuyện đùa, có thể sử dụng đạo pháp ngưng tụ ra phục hổ bảo bình là thánh bảo trong truyền thuyết đạo gia, có thể tranh phong với Tru Thiên Hám Tiên Chuy!
Phong Phi Vân càng xem trọng những tiên giáo như Địa Tử Phủ này vài phần, khó trách dám đối nghịch với Tấn Đế, thoát ly Thần Tấn vương triều quản chế.
Oanh!
Lại va chạm lần nữa, hư ảnh hai kiện thần vật nghiền nát.
Lúc này phục hổ bảo bình nghiền nát lần nữa, không ngờ đản sinh ra tam sinh hoa cực lớn, một đóa tam sinh hoa giống như hoa sen nở ra, đột nhiên có lực hấp dẫn kéo Phong Phi Vân vào cánh hoa.
Xíu!
Tam sinh hoa bao vây lấy Phong Phi Vân, kéo hắn vào lòng đất, biến mất trên sông Tấn.
- Địa ngục minh hoa trong truyền thuyết, tam sinh hoa!
- Bảo bình vỡ, tam sinh hoa nở, độ địa ngục, rơi xuống hoàng tuyền.
Tất cả mọi người bị thần pháp của đạo môn chấn nhiếp, đừng nói là tam sinh hoa, cho dù là phục hổ bảo bình ấn cũng khiến không bao nhiêu người chống được.
Ở đây còn có hai, ba vương giả trẻ tuổi, hiện tại sắc mặt đám người này ngưng trọng, bọn họ tu luyện cấm pháp cổ xưa, có thể phát huy lực lượng gấp mấy lần bản thân, có thể ngăn cản phục hổ bảo bình, nhưng mà muốn ngăn cản tam sinh hoa thì không có bao nhiêu phần nắm chắc.
Ngay cả Lệnh Đông Lai sắc mặt cũng nghiêm nghị, tuy hắn là người có đại khí vận, nhưng mà nếu như bị tam sinh hoa bao phủ, có khả năng bị bắt xuống địa ngục, chết mà không biết chết thế nào.
Địa ngục trong truyền thuyết chính là một không gian đặc biệt, một khi người sống tiến vào trong đó, thân thể lập tức biến mất,biến thành một quỷ hồn, rốt cuộc không có cách nào trở về thế giới ban đầu.
Tất cả mọi người mở thần thức ra dò xét lòng đất, không có phát hiện bất cứ tính mạng chấn động nào, Phong Phi Vân đúng là biến mất trong không gian khác, bị bắt vào địa ngục trong truyền thuyết.
Người sau khi chết có thể đi địa ngục, nhưng mà người chết sẽ không thể còn sống quay về.
- Yêu ma chi tử, từ nay biến mất khỏi Thần Tấn vương triều, cũng không còn xuất hiện nữa.
Lạc Đào thở dài một hơi, lực lượng yêu ma chi tử quá cường đại, vừa rồi hắn suýt nữa không ngăn cản được lực lượng Tru Thiên Hám Tiên Chuy, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn thắng lợi.
Trong tu sĩ trẻ tuổi ở đây, trong lòng phức tạp khó hiểu, một đời vương giả thủ đoạn quá đáng sợ, có thể dùng cầm pháp đưa người ta vào địa ngục, Lạc Đào có thủ đoạn đáng sợ như thế, chỉ sợ ngày sau những thiên tài cấp sử thi cũng kiêng kỵ hắn ba phần.
Oanh!
Trong mặt đất có âm thanh nổ tung vang lên, mặt đất run động.
Âm thanh gì?
Oanh!
Lại có tiếng nổ lớn truyền ra, mặt đất xuất hiện cái khe nứt nhỏ, không khí cũng sinh ra gợn sóng, giống như sóng nước lăn tăn.
Âm thanh nổ lớn này làm cho không khí nứt ra.
Oanh!
Âm thanh càng ngày càng lớn, chấn động càng ngày càng mạnh, có một khi nứt nhỏ vỡ ra trong không khí, một tia sáng màu đen tán dật ra từ bên trong, mang theo khí tức lạ lẫm mà âm trầm, đây chính là khí tức của thế giới khác.
Lạc Đào cảm giác xương sống của mình lạnh buốt, chẳng lẽ Phong Phi Vân không chết trong địa ngục, còn muốn đánh vỡ bình chướng địa ngục, quay về lần nữa?
Những tên tuấn tài trẻ tuổi cũng khiếp sợ, bọn họ cảm nhận được khí tức xa lạ mà đáng sợ từ trong vết nứt không khí kia truyền ra, khe nở dài như cánh tay xuất hiện.
Bành!
Cuối cùng khe hở không còn bị mở ra nữa, lại khép lại.
Hô!
Tất cả mọi người thở dài một hơi, may mắn thật, may mắn nếu Phong Phi Vân trở về từ địa ngục thì quá đáng sợ, ngay cả địa ngục cũng không giết được hắn, vậy còn ai giết hắn được đây?
Nhưng mà vết nứt không gian kia đúng là khép lại, nói rõ hắn không cách nào trốn ra khỏi địa ngục, chết bên trong là tất nhiên.
- Bất cứ vật sống gì tiến vào trong địa ngục một phút, tuyệt đối không còn sống đi ra, hơn nữa thời gian đã qua hơn phân nửa, Phong Phi Vân cho dù có chiến pháp nghịch thiên cũng không thể về được...
Oanh!
Trên mặt đất lại truyền ra âm thanh hung mãnh, khe nứt trên mặt đất càng ngày càng lớn, mà không khí cũng nứt vỡ ra khe nứt lớn như bàn tay, có một cánh tay vươn ra trong khe nứt này, là tay của Phong Phi Vân, hắn muốn xé rách bình chướng địa ngục quay trở về.
Ầm ầm ầm ầm...
Vết nứt không gian này càng ngày càng lớn, đã có thể nhìn thấy một bóng người bên trong, bóng người này hung hãn tới cực điểm, đứng trên một chiếc thuyền thanh đổ cổ xưa, muốn đánh vỡ bình chướng không gian quay về.
- Ông trời ơi! Đây là người sao? Nhất định phải ngăn cản hắn đánh vỡ bình chướng, trốn ra khỏi địa ngục!
Một tên trẻ tuổi tuấn kiệt kêu lên, hắn đánh ra một đạo thần thông, đánh vào khe hở.
Lạc Đào, Lệnh Đông Lai và các tuấn tài trẻ tuổi khác cũng có suy nghĩ như thế, không thể để Phong Phi Vân còn sống quay về.
Sau đó bọn họ đánh ra thần thông tuyệt học của bản thân, trong thiên địa xuất hiện tiếng tiêu, tiếng tiêu này rất êm tai và cực hay, giống như thần khúc từ tiên giới, làm cho linh khí trong người bọn họ hỗn loạn, căn bản không cách nào ngưng tụ được.
Tiếng tiêu này mang theo ma lực thần kỳ, lọt vào trong tai làm người ta trầm mê.
Kể cả thiên tài cấp sử thi "Lệnh Đông Lai", vương giả trẻ tuổi "Lạc Đào" cũng trở nên chậm chạp, linh khí trong người chậm tới cực điểm, không cách nào ngưng tụ chiến pháp, không thể xuát ra bổn mạng pháp khí trong người.
Người thổi tiêu này tự nhiên là Dạ Tiêu Tương, nàng đứng trên ngọn núi, áo tím phiêu nhiên, giống như tiên tử đứng trong hoàng hôn, trong tay cầm ống tiêu trúc đơn sơ.
Tử tiêu của nàng bị Phong Phi Vân tịch thu, vừa rồi nàng thừa dịp Phong Phi Vân và Lạc Đào giao chiến đã chạy xuống núi dùng ống trúc làm tiêu trúc đơn sơ, thời điểm này đã sinh ra công dụng, ngăn cản đám người này ra tay đối phó Phong Phi Vân.