Trong quỷ thôn, cơ hồ tất cả thiên tài tuấn kiệt đều nhìn thấy cảnh này, bị cảnh tượng trước mắt chấn nhiếp.
Thiên hạ làm gì có thuyền khổng lồ như thế?
Căn bản không ai có thể chế tạo ra thuyền này.
Ở đây chỉ sợ chỉ có Phong Phi Vân còn giữ được bình tĩnh, sự xuất hiện của cổ thuyền này, quỷ thôn biến mất và tái hiện chắc chắn có quan hệ với nó, tai nạn trong quỷ thôn nó cũng không thoát liên quan.
- Đây chỉ sợ là thần bảo độc nhất vô nhị, nếu như có thể đạt được nó, có thể thiên hạ vô địch.
Một bá chủ trẻ tuổi hưng phấn phát run lên, trực tiếp bay lên trời, bay qua phía cổ thuyền, nhưng mà hắn vừa mới bay lê trong không trung, hắn nhanh chóng già yếu, biến thành lão nhân sắp xuống mộ.
- Thời gian xói mòn thật nhanh.
Lại có bá chủ trẻ tuổi sợ hãi, muốn lui ra phía sau nhưng đáng tiếc đã châm,
Ba!
Một đống xương cốt và da thịt rơi xuống giữa không trung.
- Nhanh dùng tử phủ linh khí thủ hộ thân thể, ngọc thuyền đang thôn phệ sinh mệnh lực cảu chúng ta.
Phong Phi Vân biến sắc, vội vàng điều động linh khí toàn thân, bao phủ bản thân.
Cho dù là đứng trên mặt đất, ngọc thuyền này cách nhau quá xa, tốc độ vẫn nhanh gấp ba lần bình thường, sau khi sử dụng linh khí bao phủ thân hể, thời gian xó mòn hạ thấp còn gấp hai lần.
Đám thiên tài khác cảm nhận được lực lượng đòi mạng, vội vàng thả linh khí bao phủ toàn thâm.
Trong mắt Đông Phương Kính Nguyệt tỏa ra dị sắc, cổ thuyền này có vài phần tương tự thanh đồng linh thuyền mà Phong Phi Vân sử dụng, trong đó bao nhiêu cũng có liên hệ.
- Phong Phi Vân, chiếc thuyền này là thứ gì?
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Ô... Vì sao mi tâm của ngươi có ánh sáng bắn ra?
Phong Phi Vân lơ đãng nhìn thấy điểm lạ của Đông Phương Kính Nguyệt, vừa hai nhìn thấy mi tâm của nàng, một cột sáng bắn ra ngoài, hô ứng với cổ thuyền và bản tôn.
Phong Phi Vân bị hào quang dịu dàng bao phủ, thậm chi nhìn thấy mi tâm của nàng có tiên biến mênh mong, sóng lớn không dứt, uy nghiêm khôn cùng.
- Nàng quả nhiên cất dấu bí mật!
Phong Phi Vân khẽ động, trong mi tâm của người thường chính là một biển cả ẩn giấu.
Tiên quang tiếp vân ha,f khí hải tàng sóng cả.
Thân thể Đông Phương Kính Nguyệt chẩm rãi bay lên, bay thẳng vào không trung, mi tâm bắn xuyên qua cổ thuyền này.
Oanh!
Cổ thuyền khổng lồ run rẩy kịch liệt, mười tám cột buồm như trụ chống trời, dẫn động phật tính, không ngờ có thể thu nhỏ cổ thuyền mấy ngàn dặm lại, hóa thành một con thoi màu trắng, trực tiếp bắn vào mi tâm Đông Phương Thủy Nguyệt.
Xoạt!
Vầng sáng trên mi tâm của nàng thu nhỏ lại, thân thể rơi xuống, lộ ra dáng vẻ băng cơ ngọc cốt, giống như một tiên hoa đáp xuống, xinh đẹp tới cực điểm.
Giờ phút này trời còn chưa sáng, nhưng mà quỷ thôn đã biến mất, những thôn xá cũng biến mất vô tung, lại xuất hiện bên bờ sông Tấn, vẫn là bãi cỏ lau lúc trước.
Chung quanh đầy khí tức âm trầm khủng bố cũng biến mất theo, bên tai có thể nghe được tiếng sóng nước sông Tấn vỗ bờ, còn có thể ngửi được mùi cá trên sông/
Tất cả đối với mọi người mà nói, nguy cơ quỷ thôn đã hóa giải, quỷ thôn không biết có hiện ra trên đời nữa hay không, hoặc là nói nó dùng hình thái khác tồn tại trên thế gian này.
Tối nay rất nhiều thiên tài tuấn kiệt trẻ tuổi chết đi, người tu vị cường đại chân chính đều còn sống, không có bị tai nạn giết chết.
Quỷ thôn biến mất, rất nhiều người có cảm giác sống sót sau tai nạn.
- Trời ơi! Bạch ngọc cổ thuyền lại bay vào trong cơ thể của nàng, đây là mảnh tiên linh khí kinh thiên động địa a.
Có người kinh hô thành tiếng, trực tiếp bay tới.
Rất nhiều thiên tài tuấn kiệt nơi đây từng gặp qua thần dị của bạch ngọc cố thuyền, biết rõ đây là vô thượng thần khí, cũng muốn chiếm làm của riêng, lúc trước bọn họ sợ hãi lực lượng đáng sợ của quỷ thôn, tuy nhiên hiện giờ sinh long hoạt hổ lao về phía Đông Phương Kính Nguyệt.
- Thần bảo thiên binh như thế, người có đức nên được, Đông Phương Kính Nguyệt, mau giao bạch ngọc cổ thuyền ra đây, nó thuộc về tất cả chúng ta.
Một tên vương giả trẻ tuổi trầm giọng quát, hắn tế bổn mạng linh khí ra, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Mặc dù Ngân câu phiệt là bốn đại môn phiệt trong thiên hạ, nhưng mà có rất nhiều thế lực có thể so sánh với nó, có thể bình khởi bình tọa với Ngân Câu phiệt mà không úy kỵ
Huống chi một kiện thần bảo thiên binh xuất thế trước mặt, ai không động tâm, chỉ cần có thể chiếm làm của riêng, đệ tử Ngân Câu phiệt cũng giết.
Không chỉ có tên vương giả mặc hắc bào này đứng ra, ngay cả Bắc Minh Phá Thiên cũng động tâm, nhưng mà hắn rụt rè hơn nhiều, không tùy tiện ra tay.
Lúc này một đạo ma khí cuồn cuộn giáng xuống, một tòa ma thành hiện ra trên đầu Đông Phương Kính Thủy, mang theo khí tượng cửu ngũ chí tôn, trên lưng mặc áo choàng màu đỏ, giống như đại kỳ tung bay, đánh xuống một chưởng.
Choảng!
Đông Phương Kính Thủy một chưởng đánh thẳng vào tên vương giả trẻ tuổi mặc hắc bào kia, nửa người của tên này lún xuống đất, ma khí cuồn cuộn như thủy triều, trực tiếp trấn áp hắn toàn thân đổ máu.
- Ai dám động tới một sợi tóc của muội muội ta, kẻ đó phải chết!
Đông Phương Kính Thủy hai mắt đen kịt, giống như mãnh hổ gào thét, tất cả thiên tài tuấn kiệt nơi đây bị bức lui ra phía sau.
Oanh!
Ma thành trên đỉnh đầu của hắn trực tiếp đánh một vương giả trẻ tuổi thành bãi bùn máu.
Một vương giả trẻ tuổi đã vẫn lạc như thế.
Chấn nhiếp kinh người!
Lực lượng quá cường hãn!
- Đông Phương Kính Thủy, ngươi biết ngươi giết ai không, đây chính là vương giả trẻ tuổi của Tấn Long Thủy Cung đấy.
Một người trẻ tuổi mặc đạo bào màu xanh nói ra, tử khí trên thân khởi động, vừa nhìn đã biết hắn là đệ tử đạo môn kiệt xuất.
Phốc!
Đông Phương Kính Thủy tát một cái, đầu của tên đệ tử đạo môn này bay lên cao, máu tươi trên cổ phun cao ba thước, rơi vào giáp da của Đông Phương Kính Thủy, ma khí trên người của hắn càng đậm đặc.
- Ta quản hắn là ai, mẹ nó, hôm nay ai làm xằng làm bậy, ta dám giết tất cả mọi người ở đây.
Đông Phương Kính Thủy đứng ở nơi đó, áo chàng trên lưng đỏ tươi phập phồng, không ngừng rung động trong gió.
Toàn trường yên tĩnh lại, không kẻ nào dám tiến lên một bước.
Đông Phương Kính Thủy chính là sát thần, là tu sĩ ma đạo song tu, từ nhỏ tới lớn giết người đủ xếp thành núi.
Ngay cả đệ tử kiệt xuất của Tấn Long Thủy Cung và đạo môn cũng giết không tha, ai dám trêu chọc hắn chứ, lại nói, thực lực Ngân Câu phiệt vô cùng đáng sợ, căn bản không cần sợ kẻ nào cả, cho dù là hoàng tộc Thần Tấn vương triều cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Ở đây người có thực lực chiến một trận với Đông Phương Kính Thủy chính là Bắc Minh Phá Thiên, theo sau hắn còn có một đám thiên tài tuấn kiệt cùng một hệ.
Dưới tình huống bình thường, Bắc Minh Phá Thiên tự nhiên không muốn quá phận và trở mặt với Đông Phương Kính Thủy, nhưng mà hôm nay lại khác, bạch ngọc cổ thuyền trước mặt quá thần dị, đừng nói bọn họ là thiên kiêu trẻ tuổi, cho dù là trước mặt cự phách thế hệ trước cũng đỏ mắt thèm muốn.