Phong Phi Vân tự nhiên nhìn ra thế cục vi diệu hiện tại, vì vậy đi ra một bước, nói:
- Xem như ta là một người!
Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Thủy đứng sóng vai với nhau, hai người đứng đó chẳng khác gì hai ngọn núi lớn áp trước mặt mọi người.
Thực lực Phong Phi Vân mọi người rõ như ban ngày, ở đây cũng chỉ có Đông Phương Kính Thủy và Bắc Minh Phá Thiên có thực lực áp hắn một đầu, có hắn và Đông Phương Kính Thủy ở đây, căn bản không kẻ nào có thể động vào Đông Phương Kính Nguyệt.
Sắc mặt Bắc Minh PHá Thiên lạnh lẽo, nói:
- Chúng ta đi!
Đám thiên tài tuấn kiệt cùng hệ với hắn đều chuẩn bị tốt đại chiến một hồi, nghe được Bắc Minh Phá Thiên nói thế, hai mắt nhìn nhau, nhưng mà vẫn đi theo Bắc Minh Phá Thiên.
Ngay cả Bắc Minh Phá Thiên cũng đã đi rồi, thiên tài tuấn kiệt khác cũng trốn theo thật nhanh, nơi đây nhanh chóng biến mất sạch sẽ.
Chỉ còn Phong Phi Vân, Đông Phương Kính Thủy, Đông Phương Kính Nguyệt và Dạ Tiêu Tương bốn người.
- Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt ngươi lại có chút tính người đấy.
Đông Phương Kính Nguyệt nói móc Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Ngân Câu phiệt các ngươi là gia tộc có tiền nha. thế phiệt có tiền nhất thiên hạ, chẳng lẽ không phân chút tiền cứu mạng cho ân nhân sao?
Đông Phương Kính Nguyệt hừ lạnh, nói:
- Ngươi có hảo tâm như vậy sao? ngươi không biết sau khi đám người Bắc Minh Phá Thiên đối phó chúng ta xong, mục tiêu của hắn chính là ngươi, cho nên ngươi mới giả bộ đứng ra làm người tốt.
Đông Phương Kính Nguyệt không hề nhìn Phong Phi Vân, trên lưng mọc ra bốn cánh chim, nói:
- Bắc Minh Phá Thiên nếu như muốn tới Long Thần Nhai,hợp lực hai người bọn chúng quả quyết không phải là đối thủ, ca, chúng ta nên đi vbeef Long hồ đi.
Đông Phương Kính Thủy gật đầu, hai người hóa thành hai đạo lưu quang bay thẳng lên trời.
- Phong ngu ngốc, thần vương đã trở lại thần đô, ngươi chỉ cần quay về thần đô, có thần vương che chở cho ngươi,bọn chúng không dám làm thế nào với ngươi cả....
Giọng của Đông Phương Kính Nguyệt từ xa vọng về, hoàn toàn biến mất trong gió.
Thần đô, đây tự nhiên là đệ nhất hùng quan, đóng quân ngàn vạn, bất cứ kẻ nào muốn rung chuyển thần đô, chắc chắn phải trả cái giá cực đắt mới được.
Chín đại quan ải, bảy mươi hai trọng trấn vây quanh như sao sáng, thủ hộ toàn bộ thần đô, mỗi tòa trọng trấn và quan ải đều có Thần Vũ quân đóng quân, muốn đi vào thần đô, mặc dù là đi đường thủy cũng phải trải qua hiểm quan, trọng trấn.
Cạc cạc!
Trên bầu trời có một đám chim nhạn xếp thành mộ hàng bay về hướng nam, mỗi con nhạn lớn ddefu to lớn.
Đây là ngày đẹp trời, ánh mặt trời chiếu sáng, nhưng mà trong không khí có vài phần cảm giác mát lạnh, có câu "Son phấn rừng lá phong", trong gió rét còn có vài mảnh lá cây như lửa tung bay.
Két!
Phong Phi Vân mặc nho bào màu trắng, phong độ nhẹ nhàng giống như thư sinh bụng đầy kinh luân, giẫm qua lá rụng, nhìn qua rừng lá phong đỏ tươi, nói:
- Cuối mùa thu qua, mùa đông sắp đến!
- Thần đô mùa đông luôn đặc biệt lạnh giá, tuyết rơi xuống, dưới mái hiên có rất nhiều tên ăn mày chết cóng, vừa tới sáng sớm đã có người đi thu nhặt rác rưởi ném lên xe, mang ra khỏi cửa thành, ném vào sông Tấn.
Dạ Tiêu Tương thân thể hơi đơn bạc, dáng hình yểu điệu, ăn mặc quần áo màu tím, dẫm lên con đường lá đỏ đi theo sau lưng Phong Phi Vân.
- Thần đô cũng có ăn mày sao?
Phong Phi Vân tức cười, cho rằng thần đô chỉ có tu sĩ, thiên đường xa hoa phồn vinh.
- Chỉ cần là nơi có người thì có ăn mày!
Dạ Tiêu Tương buồn bả nói ra, đột nhiên nàng dừng bước lại, đi giữa đám lá đỏ.
Phong Phi Vân cũng dừng bước, xoay người lại nhìn nàng một cái, nhìn thấy trong mắt nàng mang theo hơi nước mê mang, giống như hai hạt bồ đào, nói:
- Sắp đi vào trọng trấn đầu tiên phía nam của thần đô, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mang ngươi về thần đô.
- Trở lại Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sao?
Dạ Tiêu Tương nói.
- Đúng!
Phong Phi Vân trả lời.
Dạ Tiêu Tương khẽ cắn bờ môi son, há miệng đàn hương ra, nói:
- Ta không muốn trở về!
Chợt nàng lại nói:
- Phong PhiVana, nếu như ngươi dẫn ta rời khỏi thần đo, đi đâu cũng được, cho dù là chân trời góc biển... Ta cũng sẽ đi theo ngươi...
Nàng cũng không biết lấy ra bao nhiêu dũng khí nói ra được câu kia, thời điểm nói ra lời này thì giọng nàng càng lúc càng thấp, đến cuối cùng chính nàng cũng không nghe được.
Phong Phi Vân nhất thời sững sờ, tuy nàng hiện tại nói rất uyển chuyển, nhưng mà chỉ cần không phải thằng ngu đều nghe ra ý trong lời nàng nói.
Nhưng mà Phong Phi Vân đúng là không có suy nghĩ phương diện kia với nàng, đối với những yêu nữ tà tông, Phong Phi Vân có lẽ bất kể hậu quả mà sinh ra quan hệ xác thịt với các nàng, thậm chí là mạnh bạo, nhưng mà đối với nữ tử đơn thuần thiện lương như Dạ Tiêu Tương, nếu Phong Phi Vân làm thế với nàng, tuyệt đối không thể đụng vào người nàng.
Dạ Tiêu Tương truy cầu là tự do và yêu thương tự chủ, nàng có thể ẩn cư núi rừng, nhảy múa ở bên bờ suối, vào sáng sớm hứng sương sớm pha trà, buổi tối ngồi một mình dưới mái hiên ngắm trăng, thanh thản yên tĩnh truy cầu âm luật của nàng, cầu cuộc sống tự do bình thản mà tự tại.
Nhưng mà Phong Phi Vân làm không được.
Phong Phi Vân nhất định không thể vượt qua sinh hoạt như thế, rất nhiều người không cho hắn an nhàn vượt qua cả đời, Phong gia lão tổ cũng không cho hắn như nguyện, nữ ma cũng không có khả năng buông tha hắn, trong thiên hạ chỉ sợ người người không cho hắn sinh hoạt an bình.
Nếu thật sự có một ngày như thế, Phong Phi Vân làm xong việc nên làm, cũng không còn kẻ nào có thể uy hiếp người thân, bằng hữu, khi đó có lẽ hắn sẽ đáp ứng Dạ Tiêu Tương, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại!
- Thật xin lỗi...
Phong Phi Vân muốn nói "Ngươi quá yếu", nhưng mà hắn chưa nói ra lời này thì phát hiện hai mắt nàng đã ướt át.
Dạ Tiêu Tương mũi cay cay, không ngừng nghẹn ngào nói:
- Ta... Ta vừa nói như thế, kỳ thật ta, kỳ thật ta... Đều không biết mình nói cái gì, ta nói ra chuyện không thể thực hiện được... Xem như ta chưa nói ra cái gì nhé...
Nói xong lời này nàng quay người bỏ chạy, hai mắt mê ly, ánh mắt mơ hồ, giống như bị người ta chà đạp vô tình.
- Dạ Tiêu Tương, ngươi thật sự quá ngốc, ngốc tới mức kỳ vọng thiên tài đệ nhất thiên hạ buông tha danh lợi, cùng quy ẩn núi rừng với một nữ tử phong trần như ngươi, ngươi thật sự là si tâm vọng tưởng mà, ô ô...
Nàng chạy xa, vừa rơi lệ, nước mắt rơi xuống lá rụng phát ra âm thanh đát đát, giống như mưa phùn mùa thu.
Phong Phi Vân hít sâu một hơi, trong lòng đắng chát, ánh mắt nhìn chằm chằm ống tiêu màu tím.
Đây là ống tiêu mà Dạ Tiêu Tương yêu nhất, nàng làm sao theerroiw mất, là nàng cố ý ném ở chỗ này.
- Hy vọng ngươi có thể tìm được sinh hoạt ngươi muốn, tự do, nhã nhặn, yêu thương thuần khiết, sinh hoạt như thế ta không thể cho ngươi.
Phong Phi Vân nhặt ống tiêu lên, sau đó thu vào trong ngực, đi về phía thần đô, lá rụng đầy trời ôm lấy bóng lưng cô độc.
Rừng lá phong đỏ tươi, còn đỏ hơn cả son phấn.