Tư Mã Chiêu Tuyết chính là tam hoa của thần đô, Cực Lạc Hoa Cung Hoa tiên tử, năm nay gần mười bảy tuổi, tài nghệ song tuyệt, chính là thập tứ mỹ nhân của Thần Tấn vương triều.
- Ngươi quen nàng sao?
Phong Phi Vân nhìn qua cô gái này một lát, đúng là sắc nước hương trời, đặc biệt là mái tóc dài màu bạc, dáng người thon dài mà nhỏ nhắn, quả thật là một mỹ nữ mềm mại.
Tần Trữ Suất gật đầu, nói:
- Chúng ta từng có một lần gặp gỡ khó quên, ta đã đáp ứng chuộc thân giúp nàng rồi.
Phốc!
Phong Phi Vân nhìn Tần Trữ Suất giống như nhìn quái vật, nói:
- Ngươi có điên không, các ngươi mới gặp nhau một lần, ngươi muốn chuộc thân giúp nàng, ngươi cho rằng Cực Lạc Hoa Cung là nơi nào, muốn chuộc thân cho một nữ tử trong Cực Lạc Hoa Cung quả thật là cái giá điên đảo cả tiên môn, huống chi Tư Mã Chiêu Tuyết chính là Hoa tiên tử của Cực Lạc Hoa Cung nữa chứ, cho dù ngươi bán cả bản thân đi còn không đủ mua sợi tóc của nàng.
Tần Trữ Suất cố chấp nói:
- Ngươi biết cái gì, nàng ưa thích ta, chúng ta vừa gặp đã thương, chỉ cần ta mang đủ một ngàn linh thạch tới, ta có thể chuộc thân cho nàng.
- Đây là do nàng nói thôi.
Phong Phi Vân nói ra.
Tần Trữ Suất gật đầu, đột nhiên thò tay cầm tay Tần Trữ Suất, nói:
- Chúng ta xem như bằng hữu, ngươi nhất định phải giúp ta.
- Ai bằng hữu với ngươi, chớ có chấp nối với ta!
Phong Phi vân nhanh chóng bỏ tay của Tần Trữ Suất ra, bằng hữu này hắn không dám nhận, tổn thất hơn một ngàn linh thạch đấy.
Một ngàn linh thạch đối với Phong Phi Vân mà nói, đây là con số trên trời.
Phong Phi Vân hai mắt nhìn chằm chằm vào thiế nữ trên đài kia, trong mắt mang theo vài phần lạnh giá, Tư Mã Chiêu Tuyết không hổ là Hoa tiên tử, đã có thể làm Tần Trữ Suất thông minh khôn khéo thế này si mê như vậy, thủ đoạn thật lợi hại.
Phong Phi Vân không tin Tần Trữ Suất mang một ngàn linh thạch tới trước mặt Tư Mã Chiêu Tuyết, Tư Mã Chiêu Tuyết thật sự sẽ đi cùng hắn.
Phong Phi Vân nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của Tần Trữ Suất, vì vậy nói:
- Đừng làm ra bộ dáng không sống không chết như vậy, ta đáp ứng giúp ngươi.
- Ha ha, ta biết ngay phong đại thiếu chủ vô cùng trượng nghĩa, chỉ cần ngươi lấy đủ linh thạch tới, giúp ta chuộc thân Tuyết nhi, chúng ta kết thành thân đại gia.
Tần Trữ Suất bộ dáng kia quả thật muốn nhào tới hôn lên mặt Phong Phi Vân một cái.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi chuộc thân cho Tư Mã Chiêu Tuyết, không sợ con cóp cái ở nhà của ngươi hay sao?
Thần sắc Tần Trữ Suất si mê, nói:
- Ta đã sớm thề non hẹn biển với Tuyết nhi, một khi chuộc thân cho nàng, chúng ta sẽ đi chân trời xa xăm, thẳng tới sông cạn đá mòn.
Phong Phi Vân xoa huyệt thái dương, tuy trong lòng đã có thể khẳng định, Tần Trữ Suất bị Tư Mã Chiêu Tuyết lừa gạt, nhưng mà hiện tại hắn nói không được, Tần Trữ Suất bị thần dược mê đảo thần hồn rồi, bất luận kẻ nào nói cũng không nghe lọt.
Nữ tử xinh đẹp như Tư Mã Chiêu Tuyết, đừng nói dọn dẹp một Tần Trữ Suất, cho dù là thái thượng trưởng lão tiên môn, chỉ cần nàng nguyện ý, tùy thời đùa nghịch một ít thủ đoạn, có thể làm cho đối phương đầu rơi máu chảy cũng chưa chắc đụng vào đầu ngón tay của nàng.
Giờ phút này, đám tu sĩ điên cuồng trong phòng đấu giá có thể nhìn thấy Tư Mã Chiêu Tuyết, nhất định sẽ hạ không ít công phu.
Đấu giá hội rốt cuộc bắt đầu,.
Kiện bảo vật đầu tiên được mang lên là một cái gương hình chữ nhật.
Tư Mã Chiêu Tuyết toàn thân mang theo tiên linh chi quang, mái tóc dài màu bạc tung bay theo gió, duỗi ngón tay hết sức trắng nhỏ, tao ngã cầm lấy cái gương này, dáng người mê người, tươi cười ôn nhu, nói:
- Kiện báu vật đấu giá đầu tiên chính là cán Long Thạch Thụ dài hai mét, giá khởi điểm một linh thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một linh thạch.
Long Thạch Thụ vài ngàn năm trước đã tuyệt chủng, mà đoạn thân cây này đào ra từ trong đáy bùn sông Tấn, càng trấn quý hơn, có lẽ đã là đoạn Long Thạch Thụ độc nhất vô nhị ở Thần Tấn vương triều.
Tuy không thưa thớt như nhị phẩm linh đan, nhưng mà đoạn Long Thạch Thụ lớn như thế, đủ tạo ra một ngàn viên Long Tượng Đan, giá trị như thế tuyệt đối hơn xa một linh thạch.
- Hai linh thạch!
Tất Trữ Suất trực tiếp ra giá, tăng giá Long Thạch Thụ lên gấp đôi.
Vốn có người muốn hộ giá, nhưng mà bị cái giá Tất Trữ Suất kêu lên làm thu tay lại, không dám ra bài ngay.
- Số 323 ra giá hai linh thạch, có giá càng cao hơn hai linh thạch không?
Đôi mắt mê người của Tư Mã Chiêu Tuyết ẩn tình, cực kỳ động lòng người, đảo qua người vài tên khách nhân, giống như đang tìm kiếm kẻ nhiều tiền hơn.
- Ta ra ba viên linh thạch!
Một lục phẩn luyện đan sư hét lên.
Lục phẩm luyện đan sư này là luyện đan sư của Ưng Thiên Hầu phủ, Ưng Thiên Hầu tiểu hầu gia Vương Nhất Vương đang ở bên cạnh luyện đan sư này.
Vốn thân cây Long Thạch Thụ này cũng chỉ có giá ba viên linh thạch mà thôi, hắn trực tiếp ra ba viên linh thạch, tin tưởng không ai ra giá nữa.
- Ta ra bốn viên linh thạch!
Tất Trữ Suất không do dự ném thêm một viên linh thạch, tăng lên rất lớn, đã đủ mua nửa tòa thành rồi.
Cho dù là kẻ có tiền, tăng giá cũng cẩn thận từng chút, không được liều lĩnh, bằng không sẽ tổn thất thảm trọng.
Phong Phi Vân tự nhiên giữ chặt hắn lại, hỏi:
- Ngươi cũng không phải luyện đan sư, mua Long Thạch Thụ làm cái gì?
- Trước mặt Tuyết nhi, ta không thể yếu thế.
Tất Trữ Suất nói chắc chắn.
Tên này trúng độc thật sâu a, Phong Phi Vân lau mồ hôi trán, nói:
- Vậy ngươi lấy đâu ra nhiều linh thạch như thế?
- Không phải còn ngươi sao?
Tất Trữ Suất lại giơ nhãn hiệu lên, hét:
- Sáu viên linh thachk...
...
Phong Phi Vân tắt tiếng.
Lục phẩm luyện đan sư và Ưng Thiên Hầu tiểu hầu gia sắp phát điên rồi, một đoạn Long Thạch Thụ vốn có giá ba viên linh thạch, bọn họ hô năm viên linh thạch đa hạ quyết tâm thật lớn, không nghĩ tới số 323 lại đứng ra quấy rối.
Ưng Thiên Hầu tiểu hầu gia cắn môi, lại hô lần nữa:
- Bảy viên linh thạch.
Đoạn Long Thạch Thụ này quá trọng yếu với Ưng Thiên Hầu phủ, nhất định phải mua tới tay.
- Mười viên linh thạch!
Bỗng nhiên Tầt Trữ Suất đứng lên, trực hiếp hô ra cái giá không có khả năng nhất.
Ưng Thiên Hầu tiểu hầu gia và lục phẩm luyện đan sư suýt nữa thổ huyết, không hô giá nữa.
Nghe cái giá này, Tư Mã Chiêu Tuyết đứng trên đài đấu giá hơi sững sờ, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc là con nhà giàu mới nổi ở đâu.
Ánh mắt dễ thương của nàng nhìn chằm chằm vào Tất Trữ Suất, chậm chậm đảo qua, trong nháy mắt nhìn Tất Trữ Suất cười cười, hiển nhiên đã quên nhân vật như Tất Trữ Suất, dù sao mỗi ngày nàng ứng phó nhiều thiên tài tuấn kiệt như vậy, sao có thể nhớ rõ một Tất Trữ Suất chứ?
Nhưng mà Tất Trữ Suất đã gặp qua nụ cười mê người của nàng, mặt mũi như nở hoa.
Phong Phi Vân hiện tại thật sự có cảm xúc muốn quay người rời đi.
- Mỗi lần nam nhân bị nữ nhân lấy mất tâm hồn, quả thật không bằng kẻ đần... Nhưng mà mình năm đó không phải thế sao?