Linh Chu

Chương 739: Tân thần vương (2)




Đúng lúc này La Phù công chúa cùng Nguyệt công chúa đã đi ra, dọc theo cầu thang bạch ngọc đi lên thái miếu.
La Phù công chúa thanh danh tốt đẹp thiên hạ đều biết, chính là nữ nhân xinh đẹp cao quý, tài hoa tụ tập một thân, sau khi lưu danh thánh bia thì càng mơ hồ có ý tứ vượt qua thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan.
Tương đối mà nói, Nguyệt công chúa ít xuất hiện nhiều lắm, ngay cả những vương công đại thần ở đây cũng chưa từng gặp qua con gái của Kỷ thần phi, Kỷ thần phi mỹ mạo đẹp như tiên nữ, con gái nàng tự nhiên sẽ không kém đi nơi nào.
Nguyệt công chúa đúng là hồng phấn giai nhân, dáng người cao gầy, bộ ngực sữa nhô cao, cổ trắng nõn mà thon dài, khí chất không thua kém gì La Phù công chúa.
Rất nhiều người nhìn thấy Nguyệt công chúa thì âm thầm sợ hãi thán phục, có người ngây người.
Phong Phi Vân từ xa xa đã nhìn thấy Nguyệt công chúa, trong lòng chấn động càng lớn, ánh mắt nhìn thẳng, thật giống như lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân.
- Lại là nàng...
Trong đầu Phong Phi Vân tnổ vang, lại là Kỷ Thương Nguyệt, khó trách nàng cùng Kỷ Linh Xuân lớn lên giống như vậy, thì ra chính là mẹ con
- Ta sớm nên nghĩ đến, ta sớm nên nghĩ đến. . .
Trong lòng Phong Phi Vân hiện tại rất loạn, rất khó tiếp nhận sự thật trước mắt này.
Da đầu Phong Phi Vân đã run lên, nhìn thấy Kỷ Thương Nguyệt đang đi tới gần hắn, lại nhìn qua Kỷ Linh Xuân vẻ mặt bình thường, nếu không phải thần vương hiện tại đứng sau lưng hắn, hắn đã sớm quay người bỏ chạy.
Vội vàng khống tâm thần của mình, trong lòng âm thầm may mắn, may mắn không có bị người ta phát hiện.
La Phù công chúa cùng Nguyệt công đã đi tới đối diện Phong Phi Vân.
La Phù công chúa đeo khăn che mặt màu vàng, nhưng mà không cách nào che dấu được khí chất bá đạo của nàng, giọng nghiêm túc nói:
- Phong Phi Vân, thời điểm ngươi lựa chọn nên quyết định kỷ càng.
Tuy Nguyệt công chúa trên mặt mỉm cười, nhưng mà ánh mắt của nàng sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
La Phù công chúa không dễ chọc, Kỷ Thương Nguyệt lại làm sao dễ trêu, nàng không phải người bình thường, sau lại tu luyện Tà Linh Tầm Bảo Thuật, có thể thôn phệ tu vị của người khác hóa cho mình dùng, lại có thể che dấu khí tức trên người, hai năm qua đi có trời mới biết nàng lại thôn phệ bao nhiêu người, tu vị đạt tới mức nào.
Phong Phi Vân bên tai vang lên câu nói kia của Kỷ Linh Xuân, thời điểm này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, đã không cách nào lảng tránh vấn đề này, càng không thể không làm thần vương, nhất định phải có một lựa chọn, hắn quyết định sẽ ảnh hưởng tới cách cục của thần đô.
Phong Phi Vân đi về phía trước một bước, ôn nhu nói:
- Nguyệt công chúa, ngươi nguyện ý làm thê tử của ta chứ?
Trên mặt Kỷ Thương Nguyệt mang theo một nụ cười ngượng ngùng, vẫn giả bộ dáng cô gái nhỏ đáng yêu, thấp giọng nói:
- Nguyện ý.
Ngay vào lúc này Kỷ Linh Xuân mỉm cười.
Mà La Phù công chúa trên người mang theo hàn khí,lạnh lùng nói:
- Từ trước tới nay chỉ có ta cự tuyệt người khác, không ai dám cự tuyệt ta, Phong Phi Vân, ngươi sẽ trả cái giá lớn vì hành vi này.
Phong Phi Vân nói:
- Phong Phi Vân không xứng với La Phù công chúa, không dám khinh nhờn công chúa nửa phần.
La Phù công chúa hai con ngươi lạnh giá nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, tiếp theo lại nhìn chằm chằm vào Long Thương Nguyệt, trong con mắt sát cơ lộ ra, hừ lạnh một tiếng, liền phẩy tay áo bỏ đi.
Trong ánh mắt Phong Phi Vân tuy giả vờ nhìn chằm chằm vào La Phù công chúa, nhưng mà con mắt lại nhìn qua thái miếu xa xa, chỉ thấy Đông Phương Kính Nguyệt vẫn đứng ở nơi đó, không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào.
Nghi thức đính hôn cũng diễn ra sau đó, Phong Phi Vân cùng Nguyệt công chúa trở thành nhân vật chính cả thái miếu, hôn lễ định vào năm sau, mà bây giờ Bguyệt công chúa cũng đã trở thành hôn thê của Phong Phi Vân.
Sau khi đính hôn, lên ngôi thần vương chính thức, Phong Phi Vân chính thức trở thành thần vương mới của Thần Tấn vương triều, tiếp quản "Thần vương lệnh" .
Phong Phi nhỏ máu tươi vào "Thần vương lệnh", chính thức trở thành chủ nhân thần vương lệnh, có thể sử dụng lực lượng trong "Thần vương lệnh".
Thần vương thế hệ trước cũng vào ngày này tiến về thánh địa hoàng tộc bế quan, trùng kích chân nhân đại cảnh, tạm thời rời khỏi đại thế phân tranh.
Ngày hôm nay, có thể nói là có mấy nhà vui có mấy nhà buồn.
Phong Phi Vân một mình một người đi ra khỏi hoàng thành, tháo vương miện thần vương nặng nề xuống, đề trên tay, bên miệng hát tiểu khúc, lộ ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, chẳng có chút phong độ thần vương nào, ngược lại có mấy cung nữ thái giám nhìn thấy hắn đều quỳ rạp trên đất, đặc biệt cung kính.
Thần vương liễn cũng đứng ở ngoài hoàng thành, tiếp Phong Phi Vân trở về thần vương phủ, trong thần vương phủ cũng mở tiệc tẩy trần đãi khách, rất nhiều quan viên triều đình tới chúc mừng, mãi cho đến đêm khuya tiệc rượu mới chấm dứt, tiễn những quan viên này đi, Phong Phi Vân cũng đã uống say mèm, một mình một người dựa vào mặt ghế.
Một lão thái giám đi qua, quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói:
- Thần Vương phi cầu kiến ở bên ngoài, có gặp hay không?
- Thần... Thần Vương phi là ai.
Phong Phi hơi cà lăm.
- Nguyệt công chúa.
Lão thái giám nói.
Nghe cái tên này, Phong Phi Vân tỉnh rượu một nửa, vội vàng ngẩng đầu lên, nói:
- Thỉnh nàng vào đi, ta sẽ tắm rửa một chút, bảo nàng vào thư phòng tìm ta.
Nguyệt công chúa an vị trong thư phòng, trong tay còn xem một thẻ tre, bộ dáng đặc biệt chăm chú.
Két!
Phong Phi Vân đẩy cửa đi vào, ánh mắt của hắn nhìn qua Long Thương Nguyệt, nói:
- Đồ vật của thần vương phủ ngươi không nên chạm vào mới tốt.
- Ta hiện tại cũng là người của thần vương phủ, vì sao không nên chạm vào chứ.
Long Thương Nguyệt ngẩng đầu lên, nhàn nhạt lườm qua Phong Phi Vân, trong tay còn cầm lấy một thẻ tre.
Phong Phi Vân đi tới trước mặt của nàng, cầm thẻ tre đặt lên giá sách, nói:
- Ngươi bây giờ chỉ là hôn thê của ta, còn chưa phản thần vương phi chính thức.
Long Thương Nguyệt hai mắt thâm trầm giống như đầm nước âm u, mang theo tà tính cường đại, cười lạnh nói:
- Ta sớm muộn gì cũng là người thần vương phủ, Phong Phi Vân, ngươi đừng tưởng rằng còn có một năm chúng ta mới thành hôn thì ngươi có cơ hội thoát khỏi ta, sau đó đi tìm Nam Cung Hồng Nhan của ngươi, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Bá.
Thân ảnh Phong Phi Vân lóe lên, đã đứng trước mặt Long Thương Nguyệt, một tay bóp cổ nàng, nói:
- Ta mặc kệ ngươi là Kỷ Thương Nguyệt hay là Long Thương Nguyệt, ngươi muốn làm thần vương phi đó là chuyện của ngươi, ta không có chút hứng thú gì với vị trí thần vương, ta sớm muộn gì cũng rời khỏi thần vương phủ.
Long Thương Nguyệt biểu hiện không thay đổi, cười nói:
- Cho dù ngươi rời khỏi thần vương phủ, ta vẫn là hôn thê chính thức của ngươi, ngươi đừng hòng lập gia đình với nữ nhân nào khác, đây là danh bất chính, ngôn bất thuận.
- Nếu ngươi ngươi chết thì sao?
Phong Phi Vân nói.
- Ngươi muốn giết ta.
Long Thương Nguyệt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.