Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng, một người đang nói xạo hay nói thật, con mắt không cách nào che dấu được.
- Tuyết nhi chưa từng nghe nói qua Tất Trữ Suất người này.
Tư Mã Chiêu Tuyết bình tĩnh nói.
- Ta nói là thiếu niên ở cạnh ta ở Ngân Câu Phường kìa.
Phong Phi Vân cường điệu nói:
- Chúng ta sau khi tách ra khỏi Ngân Câu Phường, hắn nói hắn muốn đi tìm ngươi, chuộc thân cho ngươi, sau đó sẽ cao chyaj xa bay với ngươi, thế nhưng mà ngươi bây giờ còn đang ở Cực Nhạc Hoa Cung, hắn thì biến mất.
Tư Mã Chiêu Tuyết không chịu nổi uy áp trên người của Phong Phi Vân, hai chân mềm nhũn, trực tiếp co quắp ngồi xuống, nằm rạp trên mặt đất, trên trán tuyết trắng mồ hôi đầm đìa, vô tội nói:
- Tuyết nhi thực không có gặp qua bằng hữu của ngươi, càng không có nói qua sẽ cao chạy xa bay với hắn, thỉnh tiểu thần vương minh xét.
Công phu gạt người của nữ nhân này lợi hại không phải bình thường, vậy mà có thể làm được không lộ thần sắc, Phong Phi Vân thầm nghĩ trong lòng.
- Nói như vậy, ta trách oan ngươi?
Phong Phi Vân thu hồi uy áp trên người, vô cùng bình dị dễ gần.
- Tuyết nhi nào dám oán trách tiểu thần vương, chỉ trách nữ nhân phong trần chúng ta mệnh khổ.
Ánh mắt Tư Mã Chiêu Tuyết vô cùng u oán, chậm rãi bò lên khỏi mặt đất, bởi vì cách Phong Phi Vân rất gần, trong nháy mắt nàng ngẩng đầu lên thì lộ ra nửa bầu ngực sữa tuyết trắng, hiện ra trước mặt Phong Phi Vân, hương diễm tới phún huyết.
Phong Phi Vân cũng không tránh né, ngược lại nhiều hứng thú nhìn qua, ngươi dám lộ thì ta dám nhìn.
- Ai ôi!!!
Tư Mã Chiêu Tuyết làm bộ chân chập choạng, hơi lảo đảo, liền trực tiếp ngã về phía Phong Phi Vân, giống như làn gió thơm nhảy vào trong ngực Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân căn bản không đi vịn nàng, đứng lên, đẩy ra, Tư Mã Chiêu Tuyết mất trọng tâm, té trên ghế sau đó lăn nhào xuống đất.
Phong Phi Vân lúc này mới tiến lên đỡ dậy, cười nói:
- Hoa tiên tử cũng không cẩn thận rồi, nếu như có trẻ tuổi tuấn tài nhìn thấy ngươi như vậy, ngươi sẽ không còn mặt mũi nào, đi thôi, mang ta đi lao ngục Cực Nhạc Hoa Cung.
Trong lòng Tư Mã Chiêu Tuyết vẫn còn đang chửi bới Phong Phi Vân không phải nam nhân, nhưng mà nghe được Phong Phi Vân nói nửa câu sau thì hoa dung thất sắc, nói:
- Cực Nhạc Hoa Cung chính là nơi gió trăng, làm gì có lao ngục?
Cho dù là thanh lâu bình thường cũng sẽ có nơi như lao ngục, thánh địa thanh lâu như Cực Nhạc Hoa Cung này làm sao không có nơi không thể lộ ra ngoài sáng được chứ.
- Thật sao, ta sẽ tìm người biết mà hỏi thăm vậy.
Phong Phi Vân bỗng nhiên mở cửa phòng ra ra, kêu lên:
- Vạn Hoa Đồng, đưa ta đi tới đó.
Lão mụ tử này nhanh chóng đi lại trong Thương Hải Cung, thật vất vả gặp được tiểu thần vương cây đại thụ lớn như thế, nàng làm sao có thể dễ dàng buông tha, nghe được Phong Phi Vân kêu lên, lập tức như binh sĩ nghe được hiệu len, xông qua, quỳ gối trước cửa phòng cao thượng, cười nói:
- Tiểu thần vương, ta vẫn ở đây.
- Ta biết rõ ngươi vẫn ở đây.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi không được xưng bách sự thông trong nơi gió trăng sao, vậy ngươi biết địa lao của Cực Nhạc Hoa Cung nằm ở nơi nào không?
- Làm sao có thể không biết, Cực Lạc Địa Ngục trong Cực Nhạc Hoa Cung là nhất tuyệt, Cực Nhạc Hoa Cung thu nạp các cô gái tuyệt sắc từ các nơi trong vương triều tới nơi đây, hay là nam nhân phạm sai lầm trong Cực Nhạc Hoa Cung, một khi bị nhốt vào Cực Lạc Địa Ngục, vậy chính là tiến vào địa ngục, không có khả năng dễ dàng ra ngoài.
Vạn Hoa Đồng dương dương đắc ý nói ra.
Phong Phi Vân quay đầu nhìn qua Tư Mã Chiêu Tuyết, chỉ thấy thập tứ mỹ nhân này hoảng hốt, Cực Nhạc Hoa Cung hoa tiên tử cũng có khi hoa dung thất sắc, mặt trắng như tờ giấy.
Phong Phi Vân kêu lên:
- Vậy ngươi còn không nhanh dẫn đường cho ta, nếu như tìm được Cực Lạc Địa Ngục, ngươi cứ đi tới thần vương phủ lĩnh thưởng.
- Quả thực quá tốt, tiểu thần vương, ngươi là thân đại gia của ta a... Ha ha, quá kích động, quá kích động, theo ta đi.
Vạn Hoa Đồng cười tới mức nước mắt rơi xuống, lại dập đầu, lại cảm ơn, nói một đống lời nịnh nọt, nói tới mức Phong Phi Vân nổi da gà.
Phong Phi Vân mang theo Tư Mã Chiêu Tuyết, đi theo sau Vạn Hoa Đồng tiến tới Cực Lạc Địa Ngục.
Mấy bà lão của Cực Nhạc Hoa Cung hai mặt nhìn nhau, cảm có chút không đúng, lập tức theo sau.
Cực Lạc Địa Ngục, kỳ thật là địa ngục với người trong nơi gió trăng mà thôi, mà trên thực tế sau lưng một gian phòng ngăn nắp đều sẽ có một cái "Địa ngục" .
Hai gã tu sĩ trông coi Cực Lạc Địa Ngục nhìn thấy Phong Phi Vân xuất ra thần vương lệnh thì câm như hến, trực tiếp quỳ trên mặt đất, không dám ngăn cản nửa phần.
Đi dọc theo thông đạo xuống phía dưới, trên đường đi, có rất nhiều cánh cửa sắt nặng nề, nặng hơn một ngàn cân, trên mặt đất cất dấu trận pháp giết chóc, không cẩn thận đạp vào trận pháp sẽ biến thành tro bụi.
- Phía trên giam giữ các nữ tử tới từ các nơi trong vương triều khi đưa tới đây, chỉ có huấn luyện thành thanh quan nhân đa tài đa nghệ mới được thả ra ngoài, nếu không đạt tới yêu cầu, vĩnh viễn sẽ không thoát ra khỏi địa ngục này, phía dưới giam giữ người bình thường là cung hung cực ác, xúc phạm thanh quan nhân, bị giam giữ tại đây.
Vạn Hoa Đồng dẫn đường phía trước.
- Bác gái, ngươi làm sao biết rõ ràng như thế.
Phong Phi Vân hứng thú hỏi, cảm thấy Vạn Hoa Đồng thật không đơn giản, nếu chỉ là lão mụ tử bình thường, không thể nào biết rõ Cực Lạc Địa Ngục ẩn mật như thế.
- Ông trời...ơ...i, ta là ai, ta chính là bách sự thông trong nơi gió trăng, những nơi này không ai rõ ràng hơn ta.
Vạn Hoa Đồng tràn đầy tự tin nói.
Phong Phi Vân nói:
- Cực Lạc Địa Ngục tổng cộng có bao nhiêu tầng.
- Có lẽ có hai tầng a.
Trên đường đi căn bản không ai dám ngăn cản, Vạn Hoa Đồng cũng kéo da hổ nên đi nghênh ngang phía trước, thủ vệ bên trong Cực Lạc Địa Ngục không ai dám ngăn cản.
Rất nhanh đã đi tới tầng thứ hai của Cực Lạc Địa Ngục, nơi này vô cùng lờ mờ, có vài chục tòa thiết lao, bên trong giam giữ mấy trăm phạm nhân gầy trơ xương, cũng không biết bị nhốt ở chỗ này bao lâu, bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Bọn họ rất nhiều người diện mục dữ tợn, thần sắc hèn mọn bỉ ổi, đừng nói là nhìn thấy Tư Mã Chiêu Tuyết cô gái tuyệt sắc, ngay cả sau khi nhìn thấy thấy Vạn Hoa Đồng thì bọn họ kích động toàn thân như lửa đốt.
- Tất Trữ Suất bị giam giữ ở nơi nào?
Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn qua Tư Mã Chiêu Tuyết.
Tư Mã Chiêu Tuyết bị Phong Phi Vân bắt lấy cánh tay, giống như kìm sắt kẹp vào người, cúi đầu xuống, không nói một câu, đôi mắt dễ thương tràn ngập chờ mong, căn bản không nghe Phong Phi Vân nói cái gì.
- Nếu ngươi không nói, có tinh ta ném ngươi vào...
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn vào trong những thiết lao kia, bên trong giam giữ mấy chục tên tù tội dơ bẩn tóc rối răng rụng, bọn chúng bị giam ở đây mấy năm, thậm chí đã mấy chục năm.