Linh Chu

Chương 752: Cảm giác nguy cơ (1)




- Đó là Thần Linh Cung Lý Tiêu Nam và mười sáu nhạc sử, bốn kiếm thị tùy tùng.
Lão giả lại nói.
- Lý Tiêu Nam, Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng thứ hai Lý Tiêu Nam, thiên hạ đệ nhất tài tử, Lý Tiêu Nam.
Phong Phi Vân càng kinh ngạc, nhìn qua gió tuyết phất phơ, nhìn một đám nữ tử áo trắng , trong lòng hắn chán ngấy, nói:
- Người Thần Linh Cung thưởng thức cũng quá kém, ăn mặc chẳng khác gì đưa đám ma.
Thần Linh Cung bài danh các thế lực lớn xếp hạng thứ nhất, mà Thần Tấn vương triều chỉ xếp thứ hai.
Lý Tiêu Nam chính là đệ tử ưu tú nhất Thần Linh Cung thế hệ, chẳng ai hoàn mỹ, mà Lý Tiêu Nam lại tiếp cận hoàn mỹ.
Tuyết trắng đầy trời, tiếng nhạc như ca.
Mười sáu nhạc sử chân đạp tuyết trắng, thân thể ôn nhu, trong băng thiên tuyết địa chỉ mặc một áo bào mỏng, có hấp dẫn say mê thiên ngoại phi tiên.
Nhạc khí của các nàng đều là linh khí, mười sáu linh khí tạo thành nhạc khúc.
XÍU...UU!.
Mười sáu đạo sóng âm đồng thời bắn ra từ ngón tay cái của các nàng, cái sóng amalinh khí này mang theo uy năng linh khí, ngưng tụ thành chuông đồng, xích linh, ống tiêu, đàn tranh, ống sáo, thụ cầm... Mười sáu nhạc khí.
Đồng thời công kích Phong Phi Vân.
Đây chính là mười sáu nữ tử cấp bậc bá chủ trẻ tuổi, các nàng đồng thời ra tay, phối hợp lẫn nhau, phụ trợ lẫn nhau, uy lực còn mạnh hơn bá chủ trẻ tuổi gấp mấy lần, hình thành một đại trận âm nhạc.
Phong Phi Vân thả lão giả ra, bỗng nhiên thẳng, một bước đi ra khỏi lều nát, trên người tỏa ra khí thế khủng khiếp xông thẳng trời cao.
Bá, bá, bá.
Phong Phi Vân chân đạp luân hồi, thân thể giống như quỷ mị, chạy ra khỏi đại trận âm nhạc do sóng âm tạo thành, không ngừng dùng chưởng ấn đánh nát nó.
- Thiên nữ mê sá.
Mười sáu nhạc sử tỏa ra hàn khí lạnh giá thấu xương, nhạc khí trong tay biến hóa thất thường, đồng thời đánh ra một đạo bạch mang, ngưng tụ thành một điểm, đánh vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân hai chân vững vàng giẫm trên mặt đất, eo hổ trầm xuống, từ lòng bàn chân đến xương đùi, kéo dài đến sau lưng, trong thân thể có vô số dị thú chiến hồn gào thét, vô số hư ảnh chiến hồn bao phủ thân thể, khí thế tán dật ra các nơi chung quanh.
Oanh.
Hai tay Phong Phi Vân kết ấn, liên đánh ra mười sáu chưởng ấn cực lớn, trực đánh mười sáu nhạc sử thoái lui, toàn bộ bay ra ngoài, bay thấp đến cung điện chung quanh, tay ôm nhạc khí, nhưng hiển nhiên các nàng đã mệt mỏi tới cực điểm.
Thậm chí có người có thể đánh tan "Thiên nữ mê sá trận pháp"do mười sáu người liên thủ tạo thành, trẻ tuổi tuấn tài trong thần đô quả nhiên mạnh hơn các nàng nghĩ.
Phong Phi Vân thu liễm khí tức cuồng bạo trên người, kêu lên;
- Này, Thần Linh Cung các ngươi không giảng đạo lý sao?
Lúc này Xích Linh nhạc sử đi ra, âm thanh như chim sơn ca, thanh thúy nói:
- Thần Linh Cung chuyên quản chuyện bất bình, các hạ tu vị mạnh như thế, lại ăn cơm chùa, đánh lão nhân, đây là chuyện bất bình, chúng ta tự nhiên giáo huấn ngươi?
- Như loại này ăn chơi thiếu gia, cùng hắn giảng nhiều như vậy làm gì vậy, chúng ta thi triển tiểu chu thiên thần vui cười trận trấn áp hắn, sau đó đưa hắn mang về Thần Linh Cung nhốt."
Thiên Cầm nhạc sử vặn eo đứng trên đỉnh một cung điện, ôm cầm mà đứng, từ trên cao nhìn xuống quan sát Phong Phi Vân.
- Các ngươi cái đó con mắt trông thấy bổn thiếu gia đánh lão nhân, lão đầu, tự ngươi nói đi.
Phong Phi Vân quay đầu đi, lại phát hiện không thấy bóng dáng lão đầu đâu cả, ngay cả bếp lò và cái nồi sắt lớn cũng biến mất không thấy.
Vừa rồi Phong Phi Vân giao thủ với mười sáu nhạc sử thì hắn nhanh chóng thu đồ đạt bỏ chạy, hiện tại cũng không biết trốn tới góc phố nhỏ nào rồi.
- Móa, chạy trốn nhanh như vậy.
Phong Phi Vân hậm hực nói, tiếp theo lại nói:
- Hôm nay ta còn có chuyện quan trọng muốn làm, không chơi với các ngươi, tạm biệt.
Chân của Phong Phi Vân hình thành khí lưu vòng cung, giẫm phải luân hồi, muốn phi thiên mà đi, nhưng mà những nhạc sử Thần Linh Cung không nghĩ buông tha hắn, bốn kiếm thị đồng thời xuất kiếm, hình thành tiên hạc, thiên long, chim lửa, đằng xà.
Bốn vương giả trẻ tuổi, kiếm quyết vô song, phối hợp không chê vào đâu được,
Các nàng liên tiếp đâm ra hơn vạn đạo kiếm khí, bao phủ thiên địa, một khí tức hít thở không thông bao phủ Phong Phi Vân.
Oanh.
Phong Phi Vân bay lên giữa không trung, cười dài một tiếng, trong đôi mắt bay ra bốn mươi thần thức, ngưng tụ thành Tru Thiên Hám Tiên Chuy.
Đại chùy vài trăm mét từ trên cao giáng xuống, đánh vỡ hơn vạn đạo kiếm khí kia, bốn kiếm thị đồng thời lui ra sau, linh kiếm trong tay linh mang đều ảm đạm không ít, rung rung mạnh mẽ, phát ra âm thanh "Loong coong minh".
- Tất cả mỹ nữ, không cần tiễn đưa.
Phong Phi Vân thuận gió mà đi, giọng nói mờ ảo, đã ở cách đó mấy trăm dặm.
Lý Tiêu Nam chẳng biết lúc nào đã ngồi trong lều nhỏ rách nát, an vị tại vị trí Phong Phi Vân vừa ngồi, áo trắng như tuyết, dáng người tiêu sái, quả thực giống như một vị trích tiên.
- Bái kiến công tử, đối phương tu vị trác tuyệt, nhất định là thiên tài cấp sử thi, chúng ta không cách nào chế ngự hắn được.
Bốn kiếm thị và mười sáu nhạc sử đứng trong đống tuyết, cúi đầu với Lý Tiêu Nam đang ở trong cái lều rách.
Lý Tiêu Nam khoan thai cười cười, nói:
- Không trách các ngươi, nếu như tiểu thần vương đương triều bị các ngươi khống chế, hắn cũng cũng không phải là tiểu thần vương.
- Thì ra hắn là Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng thám hoa, Phong Phi Vân, khó trách tu vị cường đại như thế.
Một kiếm thị áo trắng kinh ngạc nói ra.
Lý Tiêu Nam gật đầu nói:
- Tối nay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan quảng mời thiên hạ anh kiệt tề tụ Tuyệt Sắc Lâu, ta cũng thu được thư mời, đã sớm nghe nói Nam Cung Hồng Nhan âm luật tạo nghệ cao thâm, đêm nay ta phải đi gặp mỹ nhân tuyệt thế này, m luận âm luật với nàng, nhất định là một chuyện vui sướng và thích ý.
- Tạo nghệ âm luật của công tử thiên hạ vô song, mặc dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng chưa chắc theo kịp.
Phong Phi Vân bay thấp xuống, đi trên đường cổ trong nội thành, Thần Linh Cung Lý Tiêu Nam cũng đã tới thần đô, như vậy đêm nay hắn nhất định sẽ tiến tới Tuyệt Sắc Lâu, Thần Linh Cung tạo nghệ âm luật cực cao, ngay cả Đông Phương Kính Nguyệt cũng có sư thừa là Thần Linh Cung, Lý Tiêu Nam nhất định cũng không phải phàm phu tục tử.
- Nếu như đêm nay ta không đi Tuyệt Sắc Lâu, còn không bị hắn xuất tận danh tiếng.
Phong Phi Vân bỗng nhiên dừng bước lại, nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện, mặc dù chính mình đi Tuyệt Sắc Lâu cũng không dùng bao nhiêu, bởi vì ngũ âm của hắn không đầy đủ, tại sao có thể so với thiên hạ đệ nhất tài tử được.
- Chẳng lẻ phải đi tìm Đông Phương Kính Nguyệt bà nương chết kia chống đỡ tràng diện sao?
Trong đầu Phong Phi Vân sinh ra ý niệm này, liền lập tức bỏ đi, Đông Phương Kính Nguyệt cũng đi ra từ Thần Linh Cung, nhất định quen biết Lý Tiêu Nam, hai người chính là sư huynh muội, làm sao có thể trợ giúp chính mình đối phó Lý Tiêu Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.