Cho nên trong ba năm này Tấn đế sẽ nhượng chức, triệt để tiến vào trạng thái bế quan, chuẩn bị cuộc chiến đế vương.
Kỷ Linh Xuân chạy tới trước người Phong Phi Vân, ngón tay hết sức nhỏ ôn nhu nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực Phong Phi Vân.
Nếu là dưới tình huống bình thường, căn bản không có kẻ nào ở thần đô dám nghị luận về Tấn đế, dù sao Tấn đế thần thức cường đại, bao trùm cả Thần Tấn vương triều, cho dù là lời nào hắn cũng nghe thấy.
Nhưng mà hắn đang tiến vào trạng thái tu luyện "Thần thức không minh", thần thức phong bế chín tầng, cũng khó trách Kỷ Linh Xuân dám không kiêng nể gì ở hậu cung nói chuyện này với Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vẫn cảm thấy bạch lam hương hoa trên người Kỷ Linh Xuân, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, cơ hồ một nửa tiến vào trong ngực Phong Phi Vân, ngón tay mềm mại vuốt ve cổ Phong Phi Vân, nhẹ nhàng tìm vào trong vạt áo Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn xâm nhập toàn thân, vội vàng lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Kỷ Linh Xuân, hít sâu hai phần, nói:
- Hôm nay thiên hạ đại loạn, Địa Tử Phủ ba đại tiên giới, Bắc Cương phủ tất cả đại thi động đang tuyên bố thoát ly Thần Tấn vương triều, Tấn đế lại thoái vị vào thời điểm này, chẳng lẻ không sợ cả Thần Tấn vương triều bị diệt?
Kỷ Linh Xuân nhìn thấy Phong Phi Vân thối lui, trong lòng trống rỗng, khẽ cắn bờ môi ngọc, u oán nhìn Phong Phi Vân, nói:
- Thần Tấn vương triều mấy ngàn năm nội tình, há lại dễ dàng bị diệt như vậy, địch nhân lớn nhất của vương không phải bên trong vương triều, mà là bốn đại vương triều khác chung quanh, nếu như bốn đại vương triều phát binh tới phạm, căn bản là không có bất kỳ lực lượng chống đỡ nào, cho nên Tấn đế mới có thể quan tâm tới cuộc chiến đế vương, chỉ có dùng vũ lực cường đại mới có thể trấn áp bốn quốc gia khác, mới có thể khiến người ta cẩn thận.
Phong Phi Vân giật mình gật gật đầu, chợt cảm thấy cánh tay ngọc mềm mại của Kỷ Linh Xuân đã ôm lấy eo hắn, dung mạo tuyệt mỹ tựa vào lồng ngực Phong Phi Vân, đôi mắt dễ thương đầy sóng gợn, nói:
- Nếu là Tấn đế thoái vị, những tần phi nơi hậu cung nhất định đều trục xuất vào thánh địa hoàng tộc, đến lúc đó, thiếp thân có khả năng sẽ tiến vào thần vương phủ..."
Phốc.
Phong Phi Vân bị nàng ôm như thế, cảm giác được toàn thân cũng không được tự nhiên, nghe nửa câu sau của nàng thì hắn đau đầu muốn chết, hô to lên:
- Thỉnh nương nương tự trọng, nơi này chính là hậu cung.
Kỷ Linh Xuân giống như không có nghe thấy lời Phong Phi Vân, vẫn gắt gao tựa vào ngực của hắn, giống như chim non nhỏ nép vào người, điềm đạm đáng yêu.
- Thần vương đang ghét bỏ ai gia sao?
Nàng một tay nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng của Phong Phi Vân, bắt đầu tiến công, nếu là nam nhân bình thường sẽ không thể nhịn được kích thích, cũng không thể làm được thờ ơ, Phong Phi Vân trong thân thể yêu ma chi huyết bốc cháy hừng hực, trong con mắt đầy hào quang đỏ thẫm, hạ thân càng dựng đứng, nó giống như côn sắt ma sát vào bụng Kỷ Linh Xuân.
Tay Kỷ Linh Xuân nhanh chóng cởi trường bào ra, trong mắt đẹp mang theo thần sắc u oán, lúc này cởi bỏ trường bào tuyết cầu ra, lộ ra bờ vài trắng nõn lung linh của nàng.
Nàng cũng từng bước cởi quần áo của mình, cởi đai lưng, thân thể lung linh như ngọc không mảnh vải che thân hiện ra trước mặt Phong Phi Vân, đặc biệt là bộ ngực non mịn vươn cao của nàng, quả thực làm cho người ta đầu óc choáng váng.
Phong Phi Vân năm ngón tay nắm chặt, móng tay bấm vào thịt, dùng lực ý chí cường đại áp chế yêu ma chi huyết, cũng không quay đầu lại, liền đi ra khỏi lương đình, vội vàng rút đi, kêu lên:
- Tiểu vương hôm nào lại tới thỉnh an nương nương.
Gió tuyết vẫn xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân, hàn khí rét lạnh thấu xương làm cho Phong Phi Vân tỉnh táo hơn phân nửa, nửa người dưới cũng dần dần mềm xuống, hít sâu một hơi, than nhẹ:
- Nguy hiểm thật.
Kỷ Linh Xuân ngọc thể trần truồng đứng trong lương đình, nhìn qua bóng lưng Phong Phi Vân chạy trốn, trong mắt đẹp lộ vẻ u oán, sau đó từ từ nhặt quần áo lên, mặc lên người, sau khi mặc chỉnh tề, một lão thái giám đi qua, cúi đầu, nói:
- Bẩm báo nương nương, Nguyệt công chúa cầu kiến.
Kỷ Linh Xuân nhìn qua bờ ao, nhìn vào trong hồ nước, thản nhiên nói:
- Không cần cách gặp, ngươi nói cho nàng biết, Nam Cung Hồng Nhan đã đến thần đô, thần vương đêm nay tất nhiên sẽ đi Tuyệt Sắc Lâu, nàng làm vị hôn thê, làm sao có thể để hôn phu của mình chạy đi tìm nữ nhân khác chứ?
- Ách.
Lão thái giám lĩnh mệnh lui xuống đi.
Phong Phi Vân đi ra nam quế cung, trong lòng không cách nào bình tĩnh được, vừa rồi thật sự quá hiểm, bị Kỷ Linh Xuân khiêu khích dục hỏa thiêu đốt, giờ phút này cảm giác bụng dưới đau đớn.
Kỷ Linh Xuân thật sự là mỹ nhân xinh đẹp nhất đẳng, tuy nhìn chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng lại có dáng vẻ thùy mị mà thiếu nữ không có, Long Thương Nguyệt so sánh với nàng còn kém hơn nhiều lần.
Luận thủ đoạn hấp dẫn nam nhân, Nam Cung Hồng Nhan cùng Đông Phương Kính Nguyệt so với nàng quả thật là em bé với người lớn.
- May mắn chạy ra được, đau đầu, nếu như Tấn đế thoái vị mà nàng chạy tới thần vương phủ, đây chính là một loại tra tấn với ta.
Phong Phi Vân vừa nghĩ tới Kỷ Linh Xuân chính là mẫu thân Long Thương Nguyệt thì toàn thân co rút lại.
Tất Trữ Suất đi ra từ sau cây hòe, kéo Phong Phi Vân đi qua, hai người động tác cực nhanh, trực tiếp trốn vào một gian phòng trong nội cung.
- Móa, Phong Phi Vân trên người của ngươi có hương thơm nữ nhân, con mẹ nó ngươi lá gan cũng quá lớn, vì nữ nhân chạy tới hậu cung, hắc hắc, ta thích, nữ nhân trong thâm cung rất tịch mịch, nói cho ta biết, là cùng phi tử nào?
Tất Trữ Suất cười nói.
- Cắt.
Phong Phi Vân khinh thường vút hắn qua một bên, nói:
- Chớ nói lung tung, đây là chuyện mất đầu, đúng rồi, vì sao ngươi trà trộn vào đây? Chẳng lẽ thích phi tử nào sao?
- Phi, ngươi cho rằng mỗi người đều không có tiết tháo như ngươi sao, ta làm thái giám là chức nghiệp có đạo đức.
Tất Trữ Suất giả giọng the thé.
Phong Phi Vân nhìn thấy Tất Trữ Suất trong trang phục thái giám, cười nói:
- Ngươi sẽ không thật sự tự cung đấy chứ
Sắc mặt Tất Trữ Suất lập tức trở nên xấu hổ, nói:
- Thế thì không có, ta leo tường vào, cả đô chỉ có đế cung mới là nơi ẩn thân, nơi khác chắc chắn sẽ bị con cọp cái tìm được, bị nàng tìm được thì chắc chắn bị thiến ngay.
Hắn nói chính là hôn thê "Tà Hồng Liên" .
Phong Phi Vân gật gật đầu, mang chuyện ở Cực Nhạc Hoa Cung nói cho Tất Trữ Suất nghe.
Tất Trữ Suất nghe được Tư Mã Chiêu Tuyết bị Tà Hồng Liên cho giết chết, trong mắt có vài phần thương cảm, thở dài:
- Ai, cùng là người thiên hạ lưu lạc, Phong Phi Vân, ta biết rõ ngươi nhất định sẽ cảm nhận bi thương của ta hiện tại.
- Ai là người lưu lạc thiên hạ như ngươi, chúng ta không cùng loại người, ta mới không bởi vì hôn thê đuổi giết mà trốn vào thâm cung làm thái giám.
Đột nhiên Phong Phi nhíu mày, nói:
- Tất Trữ Suất, ta xem như giúp ngươi đại ân, lần này ngươi cũng phải giúp ta một lần.
- Tình huống như thế nào?