Linh Chu

Chương 757: Yêu cầu quá đáng




Dạ Tiêu Tương dung nhan thư giãn, nói:
- Nào có, Hồng Nhan nhi, ngươi lại trêu ghẹo tỷ tỷ rồi, người ta chỉ là cảm thấy, đêm nay ngươi phải dĩ nhạc hội hữu, đừng nên làm chậm trễ thời gian, khiến những tuổi trẻ tài tuấn kia phải chờ đợi, tỷ tỷ, đêm nay sẽ không đi đâu.
Nam Cung Hồng Nhan nhẹ gật đầu, mồm miệng như tuyết bối, nói:
- Cũng đúng, nếu để cho người Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu biết rõ tỷ tỷ ẩn thân tại Tuyệt Sắc Lâu, quả thật sẽ là một chuyện tương đối phiền phức, ha ha, vậy tỷ tỷ cứ chầm chậm ở trong dục trì cùng ngươi trong mộng hẹn hò đi.
Nhãn quang Nam Cung Hồng Nhan liếc thật sâu vào dục trì, sau đó mỉm cười, liền chậm rãi thối lui, đi tới cửa, vẫn không quên quay đầu lại nháy mắt một cái với Dạ Tiêu Tương, lộ ra thập phần dí dỏm.
Thẳng đến khi ra khỏi lầu các, Nam Cung Hồng Nhan mới lầm bầm lầu bầu thì thầm:
- Cửa dục trì bị mở ra, bên cạnh dục trì còn có dấu giày nam nhân, trong dục trì nhất định có một nam nhân, người nam nhân này rõ ràng có thể giấu diếm được thần trí của ta, tu vị nhất định không phải chuyện đùa, nếu là tài tuấn một đời tuổi trẻ thì nhất định là nhân vật cấp bậc sử thi.
- Tỷ tỷ vì sao không nói cho ta biết chứ, chẳng lẽ người nam nhân trong dục trì kia chính là nam nhân phụ lòng trong miệng nàng sao, ân, để nàng tự mình giải quyết chuyện này đi, nếu nàng không giải quyết được, ta lại ra tay giáo huấn gã nam nhân phụ lòng kia, tỷ tỷ bảo vệ hắn như thế, hắn nếu còn không biết tốt xấu, ta muốn hắn phải sinh tử lưỡng nan.
Nam Cung Hồng Nhan tâm tư tinh tế tỉ mỉ, cân nhắc thập phần chu toàn, nàng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua trên lầu các, trong miệng lộ dáng cười, sau đó liền đạp trên một mảnh gió mát, tựa như một đạo u hồn bay đi.
Oanh.
Phong Phi Vân cảm giác được Nam Cung Hồng Nhan đã đi xa mới từ từ từ trong dục trì nổi lên, trong miệng phun ra từng ngụm nước như suối phun, tiếp theo sắc mặt lại ngưng trọng:
- Vẫn bị nàng phát hiện, bất quá may mắn nàng không biết là ta, bằng không thì nàng không liều mạng với ta mới lạ, ta cùng những nữ nhân khác mập mờ nàng sẽ không để ý, nhưng nếu có gì đó với Dạ Tiêu Tương, nàng nhất định sẽ giận ta cả đời.
Dạ Tiêu Tương vẫn còn quấn lấy thân thể mềm mại, trốn ở một góc dục trì, một đôi mắt đẹp liếc qua Phong Phi Vân, hai tay chăm chú che lấy sơn phong, mặt cũng như muốn chìm trong mặt nước, trầm lặng nói:
- Ngươi. . . Làm sao ngươi biết ta ở Tuyệt Sắc Lâu.
Dạ Tiêu Tương cũng không biết Phong Phi Vân và Nam Cung Hồng Nhan chính là quan hệ tình lữ, cho rằng Phong Phi Vân đến Tuyệt Sắc Lâu là để tìm nàng, bởi vậy nên mới có thể u oán như vậy, ngay cả nước mắt cũng sắp chảy ra.
Phong Phi Vân vội vàng ra khỏi dục trì, đứng ở bên cạnh dục trì, lưng cõng thân thể, sử dụng linh lực bốc hơi hết nước trên người, cũng không quay người, áy náy nói:
- Thực xin lỗi, ta không phải cố ý đâu.
- Thế nhưng mà. . . ngươi cũng đã xem hết rồi.
Dạ Tiêu Tương thanh âm nhỏ như muỗi kêu, chỉ có chính nàng mới có thể nghe thấy được, trong lòng quả thực loạn như mèo cào, mà bộ dáng nàng giờ phút này cũng giống như một con mèo nhỏ trong nước vậy.
- Ta không nhìn, ta nhắm mắt lại.
Phong Phi Vân có chút lúng túng nói.
- Ta tuy rằng hơi ngốc, nhưng cũng không phải người ngu, ngươi ngay từ đầu đã trốn ở ngoài cửa sổ a, lúc ta cởi quần áo, ngươi khẳng định đã nhìn lén a, rõ ràng đã nhìn hết rồi, lại nói là không nhìn. . .
Phong Phi Vân sắc mặt đỏ lên, xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn được nữa, yết hầu giống như vừa ăn một đống sắt vậy.
Dạ Tiêu Tương có chút nức nở nghẹn ngào, trong lòng thập phần tổn thương, nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tiêu Tương sinh ra phong trần, chính là một nữ tử tùy tiện, bị người nhìn hết thân thể, ngươi bảo ta sau này phải làm sao cho phải, nếu có một ngày lập gia đình, nên đối mặt với phu quân mình thế nào đây, chẳng lẽ nói cho hắn biết, thân thể của ta từng bị một người nam nhân khác nhìn sạch sẽ sao, cho dù ta không nói, hắn không biết, nhưng sao qua được cửa ai trong lòng mình đây.
Nàng cắn chặt hàm răng, đến nổi như sắp chảy ra máu.
Phong Phi Vân thở dài, nói:
- Kỳ thật. . . Ta không có thấy rõ.
Bản thân Phong Phi Vân cũng không biết sao mình lại biện ra một lý do như thế nữa, ngay cả chính mình cũng không thể lừa gạt, thì sao gạt được Dạ Tiêu Tương chứ.
Dạ Tiêu Tương hai mắt đẫm lệ bà sa, chua xót nói:
- Được rồi, ngươi không thấy rõ, vậy ngươi vì sao lại đến Tuyệt Sắc Lâu, ngươi là đến tìm ta sao?
Trong ánh mắt của nàng lại tràn đầy hi vọng, tràn đầy tưởng tượng.
- Ta. . .
Phong Phi Vân dừng một chút, cười nói:
- Không sai, ta là đến tìm ngươi, ta đến để trả lại ngươi ống tiêu.
Phong Phi Vân lấy ông tử tiêu kia ra từ trong ngực, chậm rãi đưa tới chỗ Dạ Tiêu Tương, mà lúc này Dạ Tiêu Tương cũng đã từ trong dục trì đi ra, phủ thêm một tầng áo bào tím, chăm chú bọc lấy thân thể mềm mại đầy nước của mình, trên cổ, trên vai ngọc, trên cánh tay, vẫn còn đang chảy xuống bọt nước.
Nàng tựa như một gốc Thanh Liên ra khỏi nước, tinh khiết hoàn mỹ, trên lỗ hổng tấm lụa màu tím còn ẩn ẩn lộ ra hai ngọc ngọc phong như đào mật.
Ngón tay Dạ Tiêu Tương nắm thật chặt quần áo, lắc đầu, cố chấp nói:
- Đây là ta đưa cho ngươi, nào có đạo lý thu lại chứ?
Phong Phi Vân xoay người lại nhìn nữ tử như hoa sen mới nở này, ngọc thể thướt tha, tóc dài dính nước, hai con ngươi ẩn tình, khiến người nhìn qua đã sinh lòng trìu mến, muốn ôm nàng vào ngực hảo hảo sủng ái vuốt ve.
Lụa tím ướt át chăm chú dán trên chân ngọc, thân thể ngọc ngà như ẩn như hiện.
Yết hầu Phong Phi Vân trở nên khô khốc, rất muốn một tay kéo lấy lụa tím trên người nàng xuống, đặt nàng dưới thân hành hạ một phen, giống như đối với những yêu nữ tà tông kia vậy, nhưng vẫn cuối cùng vẫn chế trụ được cảm xúc nguyên thủy trong cơ thể, nuốt nuốt nước miếng, nói:
- Tiêu Tương, ta có một yêu cầu quá đáng, ngươi có thể giúp ta không?
Phong Phi Vân muốn thỉnh Dạ Tiêu Tương đối phó Lý Tiêu Nam cùng thiên tài anh kiệt, cũng chỉ tạo nghệ nhạc nghệ của nàng, mới có thể áp chế được những phong lưu nhã sĩ tự cho là đúng kia.
- Hắn lúc ta bị thương nặng lại để ta một mình ở bên ngoài Thần Đô, ném ở nơi hoang sơn dã lĩnh, bây giờ nhìn hết thân thể người ta nhưng lại nói chưa thấy gì, chính là không muốn chịu trách nhiệm, hiện giờ lại ép buộc, còn muốn ta giúp ngươi, ta dựa vào gì lại giúp ngươi chứ, tuyệt đối không giúp, Dạ Tiêu Tương, nếu ngươi giúp hắn, ngươi chính là đang tự tìm đánh, tự mình chịu coi thường, ngươi chính là đầu đất, đồ đần, trứng vịt. . .
Trong lòng Dạ Tiêu Tương nghĩ như thế, hàm răng nhẹ cắn lấy môi.
Phong Phi Vân nói:
- Ta muốn mời ngươi cùng ta đi Tuyệt Sắc Lâu, giúp ta giúp một tay. . .
- Ta giúp ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.