Đông Phương Kính Thủy lập tức nở nụ cười đứng dậy, nói:
- Cái này là đương nhiên.
Đông Phương Kính Nguyệt hai con ngươi không chút gợn sóng, , đồng tử như hắc trân châu, khẽ mở miệng nói:
- Thần Vương đại nhân, chẳng lẽ ngồi chung với tiểu nữ sao?
Phong Phi Vân cười ha ha:
- Chẳng lẻ không thể sao?
- Tự nhiên không phải, ta chỉ là cảm thấy Thần Vương và Thần Vương phi ngồi chung sẽ càng thích hợp hơn một chút.
Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên mà nói.
Rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn ở đây đều ẩn ẩn cảm thấy một tia không đúng, nhưng lại không thể nói rõ, chung quy cảm thấy hào khí có chút quái dị.
Lý Tiêu Nam tư thế oai hùng ẻo lả, cười nói:
- Tạo nghệ âm luật của Thần Vương quả thật rất cao, nhưng Lý mỗ khó hiểu, vì sao Thần Vương lại cách chúng ta xa như vậy, nếu Thần Vương có thể ngồi chung với Thần Vương phi, sau đó diễn tấu một khúc thiên âm, chẳng phải chính là một đoạn giai thoại của Thần Đô sao?
Lý Tiêu Nam tuy rằng kinh dị với tạo nghệ âm luật của Phong Phi Vân, nhưng hắn có thể trở thành tài tử đệ nhất thiên hạ, tự nhiên cũng là loại người tâm trí tuyệt đỉnh, trong mơ hồ đã nhận ra một tia mánh khóe, cảm giác một khúc vừa rồi không phải Phong Phi Vân có thể diễn tấu được, sau lưng tất có cao nhân chỉ điểm.
Bị Lý Tiêu Nam nói như vậy, những đỉnh tiêm tài tuấn một đời tuổi trẻ đều lộ vẻ chợt hiểu, đồng thời nhìn lại cung điện phía xa xa, cũng cảm thấy một tia không tầm thường.
Trong đó, có mấy vị tài tuấn càng xuất ra thần thức, lướt vào trong cung điện, muốn điều tra ra mánh khóe trong đó, thần trí của bọn hắn đều bị Phong Phi Vân thấm nhuần, chút ít thần thức kia của bọn hắn tự nhiên không cách nào sánh được với Phong Phi Vân, toàn bộ đều bị ngăn alij.
Mấy tuổi trẻ tài tuấn đồng thời "Kêu rên" hai tiếng, thần thức đã bị Phong Phi Vân kích thương, thiếu chút nữa đã hôn mê ngã xuống đất.
Cùng Phong Phi Vân liều thần thức, coi như là Lý Tiêu Nam lên, cũng không đủ xem, huống chi là bọn hắn.
Phong Phi Vân trong lòng thầm mắng Đông Phương tiểu nữu thức sự quá phận, cũng không biết phối hợp một chút, lại không nên nói đến Thần Vương phi, nếu nàng không nói, vậy thì Lý Tiêu Nam tuyệt đối sẽ không sinh ra cảnh giác, cũng sẽ không khiến cho Phong Phi Vân khó xử như vậy
Phong Phi Vân có thể dùng 108 cái chén diễn tấu ra 《 Phong Lưu Xử 》, tự nhiên đều là nhờ Dạ Tiêu Tương âm thầm tương trợ, nếu đến quá gần bọn họ, căn bản không cách nào diễn tấu ra thiên âm, tất nhiên sẽ lộ ra chân ngựa.
- Nếu có cơ hội phải hảo hảo sửa chữa Đông Phương tiểu nữu này mới được, thật sự quá đáng giận.
ánh mắt Phong Phi Vân đụng chạm với ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt, toàn thân đều run lên, giống như bị dòng điện bổ trúng thoáng một phát vậy, xương cốt toàn thân đều chết lặng ngắn ngủi, đôi mắt kia của nànga... Nàng là Thủy Nguyệt Đình... Đôi mắt này Phong Phi Vân quá quen thuộc, tuyệt đối là Thủy Nguyệt Đình không thể nghi ngờ, khiến Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã cả kinh hồn phi phách tán, nhưng sau nháy mắt lại phát hiện đôi mắt kia của nàng vẫn đạm mạc không dấu vết, không mang theo chút cảm xúc chấn động nào như trước, chẳng lẽ vừa rồi mình hoa mắt sao?
Hẳn vậy rồi...
- Thần Vương đại nhân, cũng quá không tôn trọng Thần Vương phi rồi, chẳng lẽ là ghét bỏ ngồi chung với Thần Vương phi sao?
Thanh âm Tây Việt Lan Sơn có chút âm khí, ở Cực Lạc Hoa Cung hắn mất hết mặt mũi trước mặt Phong Phi Vân nên oán hận rất sâu, giờ phút này tự nhiên là muốn trả thù rồi.
Phong Phi Vân ngươi thổi da trâu lớn như vậy, ta xem ngươi hôm nay hạ đài thế nào đây.
Tây Việt Lan Sơn dã cảm giác được Phong Phi Vân cũng không hiểu âm luật, chỉ là nhờ cao nhân chỉ điểm, nếu khiến hắn ngồi trước mặt mọi người, hắn tất nhiên sẽ lòi đuôi, hắc hắc, đến lúc đó xem ngươi bị người trong thiên hạ cười nhạo thế nào đây.
Phong Phi Vân làm bộ ho hai tiếng, buồn vô cớ nói:
- Nói đến cũng không sợ mọi người chê cười, ta cũng muốn ngồi chung với mọi người a, chỉ tiếc ta lại không thu được thư mời của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cho nên... Chỉ có thể một người trốn ở xa xa.
Phong Phi Vân nói xong liền bóp cổ tay dậm chân, thở dài mấy tiếng, có một cảm giác loại trách trời thương dân.
Mọi người đều một mảnh thổn thức, hai mặt nhìn nhau, đường đường Tiểu Thần Vương, một trong các nhân vật đứng đầu một đời tuổi trẻ, vậy mà không thu được thư mời, quả thực vượt quá dự đoán của mọi người, rất nhiều người đều dời ánh mắt đến trên người Nam Cung Hồng Nhan tuyệt sắc động lòng người.
Người biết chuyện, tự nhiên cũng biết là chuyện gì xảy ra, nhưng người không biết chuyện thì đều nghi hoặc khó hiểu.
Vị mỹ nhân đệ nhất thiên hạ này chẳng lẽ là đang cố ý đối nghịch với Tiểu Thần Vương sao.
Nam Cung Hồng Nhan mặt không đổi sắc, ánh mắt xoay chuyển, áy náy nói:
- Đây cũng không phải là Hồng Nhan không phát thư mời cho Thần Vương đại nhân, mà thật sự không dám ah, dù sao Thần Vương đã là người có hôn ước trên người, tùy ý xuất nhập nơi gió trăng của chúng ta, vạn nhất khiến Nguyệt Công Chúa điện hạ hiểu lầm, vậy thì Hồng Nhan muốn lần chết cũng khó rửa tội rồi.
Lời này mặc dù nói rất khéo đưa đẩy, nhưng lọt vào tai một ít người có ý lại nghe ra được vị dấm chua nồng đậm.
- Hồng Nhan cô nương, cũng quá coi thường khí lượng của Bổn công chúa rồi, Thần Vương nhà ta muốn đi chỗ nào, ta chỉ biết yên lặng đi theo, nào dám quấy nhiễu.
Long Thương Nguyệt cũng không phải đèn đã cạn dầu, nói:
- Ngược lại ta cảm thấy Hồng Nhan cô nương là cố ý xem thường Thần Vương nhà ta rồi, cho là hắn không có tư cách so sánh với chúng anh kiệt ở đây, cũng không có tư cách chung sân khấu với tài tuấn thiên hạ, nếu Hồng Nhan cô nương đã xem thường người như thế, Bổn công chúa cũng không muốn cùng ngươi làm bạn nữa, ta vẫn là ở cùng chỗ với Thần Vương thì hơn.
Long Thương Nguyệt dáng người uyển chuyển, nhìn như nhu nhược, nhưng lại chữ chữ tru tâm, nói đến khiến Nam Cung Hồng Nhan không phản bác được, sắc mặt tái nhợt.
Nàng như một hồi gió mát, đạp nguyệt mà đi, phiêu lạc đến trên cung điện phía xa xa, ở dưới ánh trăng, xinh đẹp như một cây hoa tường vi, nhẹ nhàng cúi đầu trước mặt Phong Phi Vân, cho Phong Phi Vân đủ mặt mũi, tất cung tất kính nói:
- Ta, bái kiến Thần Vương.
Phong Phi Vân cũng không nghĩ đến Long Thương Nguyệt lại có thể giúp đỡ hắn, lại ở trước mặt phần đông anh kiệt cấp cho hắn đủ mặt mũi như thế, trong lúc nhất thời có chút lâng lâng, ngay cả xương cốt trên người cũng nhẹ hơn mấy cân, liền bước về phía trước đỡ nàng dậy, thân mật ôn nhu nói:
- Nguyệt Nhi, đứng dậy đi.
- Tạ Thần Vương.
Long Thương Nguyệt có chút đứng dậy, thuận thế chen vào trong ngực Phong Phi Vân, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, động tác kiều diễm, tiếng khóc buồn bả nói:
- Nàng tự cho mình là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, rõ ràng lại xem thường ngươi, nàng cảm thấy ngươi không có tư cách xưng là tài tuấn một đời tuổi trẻ, không có tư cách tranh phong với bọn họ, nàng dựa vào gì lại xem thường ngươi như vậy, Thần Vương, tâm trạng của ta thật đau lòng a.