Linh Chu

Chương 772: Minh sát thủ (2)




Phong Phi Vân kéo khăn che mặt của hắn ra, tuy rằng đầu của hắn đã nứt đôi ra, trên mặt tràn đầy máu đen, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dạng của hắn, người này Phong Phi Vân có biết, lúc ở Tuyệt Sắc Lâu đã từng gặp hắn, lúc ấy hắn và Tây Việt Lan Sơn tương đối thân cận.
Phong Phi Vân một cước dẫm nát ngực của hắn, triệt để làm vỡ nát tâm mạch của hắn.
- Linh khí thật cường đại, cái cổ thuyền này ta muốn rồi!
Một Hắc y nhân đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Phong Phi Vân, trên bàn tay đánh ra một mảnh hắc vụ, ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm màu đen, lập tức bổ tới đầu Phong Phi Vân.
Bành.
Phong Phi Vân trở tay đập Thanh Đồng Cổ Thuyền ra ngoài, một cổ sóng cồn mãnh liệt kinh khủng xông đánh tới, đánh nát chiến kiếm trong tay Hắc y nhân kia, khăn che mặt trên mặt Hắc y nhân cũng bị chấn nát, lộ ra một cái mặt nạ màu vàng và đôi mắt trẻ tuổi những đầy lãnh ngạo.
Cạc cạc.
Hắc y nhân ày vui mừng không sợ, hai tay huy động trong không khí, ngưng tụ thành một tòa cổ đỉnh đỏ thẫm, cổ đình này cao hơn ba mươi mét, trên đó có khắc Long Văn, có khắc Phượng Đồ, xích hồng như hỏa, chuyển động trong không khí, bộc phát ra sóng lửa cực nóng.
Thanh Đồng Cổ Thuyền đập nát cổ đỉnh đỏ thẫm, nhưng lại không làm bị thương đối phương chút nào.
Lực lượng của Thanh Đồng Cổ Thuyền đã là một trong các lực lượng cường đại nhất mà hiện giờ Phong Phi Vân có thể phát huy ra được, tổng cộng cũng chỉ có thể sử dụng chín chiêu, nhưng lại không thể đánh tan đối phương, có thể thấy tu vị người này cường đại đến đáng sợ, Thanh Đồng Cổ Thuyền cũng không làm gì được hắn cả.
Tu vị bực này, trong một đời tuổi trẻ có mấy ai làm được chứ.
Phong Phi Vân mặc dù sử xuất Phượng Hoàng Thiên Nhãn cũng không nhìn thấu được gương mặt thật của đối phương, những người này cũng đều không sử dụng thần tông mà mình am hiểu, căn bản không cách nào suy đoán ra được thân phận của bọn hắn cả.
Tối nay chính là cơ hội tuyệt hảo để giết Phong Phi Vân, một khi bỏ lỡ tối nay, sẽ khó mà còn cơ hội tốt như vậy thêm nữa
Bá.
Một đạo ánh đảo như thiểm điện bay ra, tốc độ nhanh như linh xà, trực chỉ vào yết hầu Phong Phi Vân.
Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, ngay cả Phong Phi Vân cũng không thấy rõ hình dạng của hắn, chỉ có thấy được thanh đao kia.
Phong Phi Vân đạp chân một cái, vội xoay người bay ngược, nhưng thanh đao kia vẫn để lại trên cổ Phong Phi Vân một vết máu, một mực đến gần bên lỗ tai, tốc độ đối phương cực nhanh, thủ đoạn che giấu khí tức cực kỳ cao minh, trong một đời tuổi trẻ tuyệt đối thuộc về cấp bậc đỉnh tiêm.
Thân ảnh đối phương lại biến mất.
- Đây là một sát thủ.
Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.
Không, hắn không biến mất, hắn đứng ngay sau lưng Phong Phi Vân, tuy rằng ăn mặc hắc y, nhưng trên mặt lại không hề che lại, , lỗi lạc đứng trên cổ đạo, cái bóng kéo ra thật dài dưới ánh trắng.
Trên người hắn có đạo đạo hắc sắc khí lưu chuyển, đao trong tay cũng đã rỉ sắt, giống như đã nhiều năm chưa đánh bóng lại vậy.
- Minh sát thủ, Đỗ Thủ Cao.
Trong bóng tối có người nhận ra sát thủ không mang khăn che mặt này.
Nếu tìm giết người đao, liền tìm Đỗ Thủ Cao.
Đệ nhất sát thủ một đời tuổi trẻ "Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung", giết người cũng không ám sát, chỉ minh sát cho nên có danh xưng "Minh sát thủ", xếp thứ năm trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, chỉ sau Lệnh Đông Lai một bậc, đây chỉ là luận chiến lực, nếu luận thủ đoạn giết người thì Lệnh Đông Lai căn bản kém xa hắn.
Mà Phong Phi Vân ở trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 bài danh thứ ba, chỉ cao hơn Lệnh Đông Lai một bậc, gặp được sát thủ đáng sợ như Đỗ Thủ Cao, trong lòng cũng không có tuyệt đối nắm chắc có thể không chết.
Thủ đoạn giết người của sát thủ vĩnh viễn không thể dùng chiến lực đơn thuần để đánh giá được.
Phong Phi Vân sờ lên vết máu trên cổ, dẫn theo đao xoay người đến, nhìn chằm chằm vào người kia, cười lạnh nói:
- Đêm nay thật đúng là hay, sát thủ giết người không mang mặt nạ, không phải sát thủ thì lại mang mặt nạ.
- Phong Phi Vân, đây là lần thứ hai ngươi thoát khỏi tay ta.
Đỗ Thủ Cao nói xong lời này, liền dẫn theo đao, xoay người rời đi.
- Hiểu rồi, Đỗ Thủ Cao giết người đến giờ chỉ dùng một đao, một đao nếu nếu không giết chết được, vậy thì dù người này đã nằm sấp trên đất, không thể động đậy, cũng có thể sống lâu thêm một ngày, Đỗ Thủ Cao tuyệt đối với không có khả năng trong vòng cùng một ngày, đối với cùng một người dùng ra hai đao, trừ phi đối phương muốn giết ngươi.
Phong Phi Vân nói.
- Lấy người tiền tài, thay người tiêu tai, ngày mai ta còn có thể ra tay với ngươi, trước đến giờ chưa có ai có thể thoát khỏi tay ta ba lần.
Đỗ Thủ Cao đã biến mất trong màn đêm.
- Sát thủ đệ nhất một đời tuổi trẻ cũng không gì hơn cái này, Phong Phi Vân, để ta đến chấm dứt tính mệnh ngươi đi.
Một thanh âm âm tàn vang lên trong bầu trời đêm.
Một chưởng ấn cự đại đánh xuống, trong thủ ấn bao vây lấy một biển máu, huyết vụ mãnh liệt, tựa như một mảnh huyết sắc đám mây.
Phong Phi Vân tế ra Thần Vương Lệnh, điều động lực lượng của thất đại Thần Vương, ngưng tụ ra bảy tôn nhân ảnh màu vàng cao lớn mà nguy nga, đánh vào trong chưởng ấn cực lớn kia, chưởng ấn bị đánh nát, bên trong truyện đến một tiếng hét thảm, một Hắc y nhân bị đánh nát thân thể, biến thành một đoàn huyết vụ.
- Ha ha, Phong Phi Vân ngươi trúng kế, đây chẳng qua chỉ là một cỗ khôi lỗi chiến thi mà ta khống chế, lại khiến người dùng ra lực lượng Thần Vương Lệnh lần cuối, hiện giờ ngươi còn lực lượng phản kháng sao?
Một Hắc y nhân từ phía trên bay thấp xuống, không hề cố kỵ ra tay với Phong Phi Vân.
Không có Thần Vương Lệnh uy hiếp, hắn căn bản không sợ Phong Phi Vân.
Trong mắt Phong Phi Vân mang theo thần sắc khinh thường, khẽ đảo tay, lần nữa điều động lực lượng của lịch đại Thần Vương, đánh ra kích thứ tư, trực tiếp đánh cho tên Vương giả một đời tuổi trẻ này chia năm xẻ bảy, huyết vũ phiêu tán.
Hắn lúc nuốt hận cũng không biết, tại sao mình lại chết.
- Cái gì, Phong Phi Vân dùng tu vi của ngươi, làm sao có thể điều động lực lượng Thần Vương Lệnh lần thứ tư, ba lượt đã là cực hạn rồi...
Có người phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Tiếng thét kinh hãi này cũng bại lộ thân ảnh của hắn, Phong Phi Vân đằng không bay lên, lần thứ năm điều động lực lượng lịch đại Thần Vương, đánh xuống, trực tiếp đánh cho người nọ tan thành mây khói, máu rơi vãi trên mặt đất, thanh âm im bặt lại.
Điều động lực lượng Thần Vương Lệnh dựa vào chính là thần thức, thường nhân chỉ có mười đạo thần thức, nhưng Phong Phi Vân có được bốn mươi đạo thần thức, trình độ cường đại của thần thức căn bản không phải những người này có thể tưởng tượng, số lần có thể điều động Thần Vương Lệnh cũng không phải bọn hắn có thể đoán được.
- Tình huống có biến, rút.
Những tu sĩ trẻ tuổ khăn đen che mặt kia nhao nhao bỏ trốn, triển khai tật tộc, thân ảnh nhanh như u hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.