Linh Chu

Chương 809: Gài bẫy ngươi (1)




La Phù công chúa hàm răng cắn chặt, đôi mắt băng lãnh như khối băng, nếu lửa giận có thể đốt chết người, như vậy Hồng Diệp hoàng tử đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
- Thái tử điện hạ, ngươi chính là thái tử hoàng tộc, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn muội muội của mình bị vũ nhục sao.
Một thiên tài nhân kiệt nhìn sang Long Thần Nhai.
Long Thần Nhai vốn là đối thủ một mất một còn với La Phù công chúa, ước gì nhìn thấy La Phù công chúa gả đến Ngọc Kiền vương triều, huống hồ Hồng Diệp hoàng tử tu vị thật sự quá mạnh mẽ, ngay cả Yến Tử Vũ đều bại trong tay hắn, Long Thần Nhai tu vị sàn sàn với Yến Tử Vũ, cho nên trong lòng cũng có chút kiêng kỵ Hồng Diệp hoàng tử.
Ta chính là thái tử đương triều, làm sao có thể bại, tuyệt đối không thể ra tay.
Long Thần Nhai vẫn ngồi trên ghế như trước, mắt trợn lên, cười nói:
- Hồng Diệp hoàng tử chỉ đang đùa giỡn với La Phù công chúa mà thôi, các ngươi không nên khẩn trương.
Rất nhiều người trong lòng mắng Long Thần Nhai quá uất ức, trợn mắt nói lời bịa đặt, quả thực là kẻ bất lực trong miệng Hồng Diệp hoàng tử nói.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Long Thần Nhai cân nhắc lợi hại, cuối cùng nhất quyết định không ra tay.
- Lớn mật, dã nhân ở đâu cũng bất kính với công chúa hoàng tộc, người đâu, bắt dã nhân này lại cho ta, nhốt vào thiên lao thần đô.
Phong Phi Vân mặc kim y vân bào, đầu đội thần vương miện, mang theo trường bào lớn đi tới.
Nữ ma vẫn đi sau lưng hắn, một tấc cũng không rời.
Tất cả mọi người nhìn sang Phong Phi Vân, một đám thiên tài tuấn kiệt lộ ra thần sắc vui mừng, nói:
- Thần vương đại nhân, đến rồi, lần này có trò hay xem.
Hồng Diệp hoàng tử vẫn ôm La Phù công chúa trong tay, hoàn toàn không sợ hãi Phong Phi Vân, giọng mỉa mai cười nói:
- Tiểu tử, ngươi dám nói ta là dã nhân, có biết ta là ai không?
- Ngươi có biết ta là ai không?
Phong Phi Vân giọng còn lớn hơn cả hắn, chấn đắc mặt đất rung rung không thôi.
Hồng Diệp hoàng tử chưa từng thấy người nào hung hăng càn quấy hơn hắn, trầm giọng nói:
- Ta chính là hoàng tử Ngọc Kiền vương triều, ngươi tính toán là cái gì.
- Thì ra chỉ là một hoàng tử, không ngờ dám liều lĩnh trước mặt bổn vương, quả thực to gan lớn mật.
Phong Phi Vân quát lớn một tiếng, chạy tới trước mặt Hồng Diệp hoàng tử, một đám Thần Vũ quân vây lại.
- Ngươi... Dám không đặt bổn hoàng tử vào mắt?
Hồng Diệp hoàng tử trừng mắt to của mình ra, lửa giận phần thiên.
Ngay cả bốn lão giả sau lưng hắn ánh mắt sắc bén như chim ưng, sát khí lộ ra ngoài, bọn họ là bốn cao thủ đỉnh cấp của Ngọc Kiền vương triều, tu vị kinh thiên động địa, trong nháy mắt có thể đánh chết Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vui mừng không sợ, lạnh giọng quát một tiếng:
- Ta chính là vương gia duy nhất của Thần Tấn vương triều, thần vương đương triều, ngươi một hoàng tử, trước mặt vương gia Thần Tấn vương triều còn dám không quỳ hành đại lễ, đây chính là tội đại bất kính, dám ở trước mặt bổn vương la hét rống to, tội thêm một bậc, người đâu, kéo hắn ra ngoài đánh cho ta.
Địa vị hoàng tử thân mang quý khí hoàng gia, con của đế vương, nhưng mà so sánh với địa vị thần vương thì còn kém xa.
Tại Thần Tấn vương triều, địa vị "Thần vương" vẻn vẹn chỉ dưới "Tấn đế", ngay cả hoàng tử và công chúa gặp "Thần vương " cũng phải hành lễ.
Hồng Diệp hoàng tử là người lạ, tuy là hoàng tử Ngọc Kiền vương triều nhưng đi tới Thần Tấn vương triều cũng cần hành lễ với thần vương.
Rầm rầm.
Một đội Thần Vũ quân tổng cộng mười tám người, mặc khải giáp nặng ngàn cân, tay cầm nhị chiến thương [World War II] , nhuệ khí bức người, cầm chiến thương chỉ vào Hồng Diệp hoàng tử.
- Thúc thủ chịu trói, nếu không, giết không tha.
- Thúc thủ chịu trói, nếu không, giết không tha.
... ...
...
Mười tám vị Thần Vũ quân tinh nhuệ, đồng thời hò hét, âm thanh chấn động như sấm.
Tuy Hồng Diệp hoàng tử lớn lên thô kệch giống như man nhân, nhưng mà tâm tư tinh tế tỉ mỉ, hắn biết rõ không ổn.
Dưới tình huống bình thường hắn giao thủ với Phong Phi Vân thì thuộc về thế hệ trẻ giao phong, tu sĩ thế hệ trước của Thần Tấn vương triều căn bản không thể làm cái gì vượt qua, càng không thể ra động dụng Thần Vũ quân, nhưng mà hiện tại Phong Phi Vân xông đã liên tiếp gán ba tội danh cho hắn là "Bất kính với công chúa", "Vô lễ thần vương", "Coi rẻ hoàng tộc Thần Tấn vương triều" .
Ba tội danh này đủ giam cầm hắn rồi.
Đây cũng không phải là một đời tuổi trẻ tranh phong, mà là Phong Phi Vân dùng thân phận thần vương chấp pháp, nếu Hồng Diệp hoàng tử dám chống lệnh thì sẽ bị vô số cường giả Thần Tấn vương triều vây công, mặc dù đánh chết hắn thì Phong Phi vân cũng có thể thêu dệt tội danh "Phản kháng bắt bớ", chết có ý nghĩa.
Tuy tu vị Hồng Diệp hoàng tử cường đại, nhưng nếu ngàn vạn đại quân xông lên vẫn có thể đánh hắn thành phế vật, dù sao đây là địa bàn của Thần Tấn vương triều.
Điểm này Hồng Diệp hoàng tử tự nhiên nghĩ đến.
Nhưng nếu bị bắt đưa tới thiên lao thần đô, như vậy không chỉ hao tổn uy danh Ngọc Kiền vương triều, hơn nữa còn bị vô số người trong Thần Linh Cung cười nhạo, chuyện này tuyệt đối không thể.
Đây quả thực là tình thế khó xử.
Hồng Diệp hoàng tử giờ phút này trong lòng đang mắng to xui xẻo, Thần Tấn vương triều cũng quá không đáng tin cậy, không ngờ cho một kẻ chưa tới hai mươi tuổi làm thần vương, nếu như thần vương Thần Tấn vương triều còn là Long Xuyên Phượng, như vậy dùng thân phận địa vị của Long Xuyên Phượng sẽ trở ngại địa vị, tự nhiên sẽ không làm gì một tiểu bối, như thế Hồng Diệp hoàng tử căn bản không cần sợ bất luận kẻ nào.
Nhưng mà hắn hết lần này tới lần khác đụng phải Phong Phi Vân thân phận địa vị cao tuyệt, lại còn là tu sĩ trẻ tuổi, thế mới khó làm.
La Phù công chúa vẫn bị Hồng Diệp chế trụ trong ngực, đôi mắt phượng nhìn qua Phong Phi Vân, hiển nhiên cũng không có nghĩ đến ra tay giải vây cho nàng chính là Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân không có bao nhiêu hảo cảm với La Phù công chúa, nhưng mà hắn hiện tại chính là thần vương hoàng tộc, tự nhiên phải giữ tôn nghiêm cho hoàng tộc, bằng không thể diện của hắn cũng không xong.
Nếu Phong Phi Vân không phải thần vương, mới chẳng muốn quản chuyện hư hỏng của La Phù công chúa, dù sao Hồng Diệp hoàng tử tu vị xác thực đáng sợ, tuyệt đối là một kình địch.
Bằng không Phong Phi Vân ăn no không việc làm đi chọc cường địch làm cái quái gì?
Ánh mắt Hồng Diệp hoàng tử đảo một vòng, cười nói:
- Thì ra là thần vương đại nhân của Thần Tấn vương triều đến, vừa rồi không có nhận ra, đương nhiên thần vương đại nhân không thể trách bổn hoàng tử, dù sao ai sẽ nghĩ tới đường đường vương gia Thần Tấn vương triều lại là... Một tiểu bối.
Tuy Hồng Diệp hoàng tử biết rõ bị Phong Phi Vân chơi một chiêu, nhưng vẫn không thay đổi tính cuồng ngạo như trước.
Đương nhiên hắn cuồng cũng là cuồng có lý trí, hắn nói như thế có ý nói với mọi người rằn: Cũng không phải Hồng Diệp hoàng tử hắn cố ý bất kính thần vương, mà là thần vương Thần Tấn vương triều tu vị quá thấp, hắn căn bản không có nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.