Linh Chu

Chương 826: Vân cáp (1)




Đôi mắt Đông Phương Kính Nguyệt mang theo dị sắc, nhìn thấy trong tay Phong Phi Vân sau đó mới lấy hai linh thạch ra, đặt vào trong tay bắt đầu điều dưỡng.
Nửa canh giờ sau, Phong Phi Vân thương thế đã khỏi được một nửa, huyết nhục vỡ ra trên người đã khép lại, khôi phục thất thất bát bát.
- Phong ngu ngốc, có thể ah, liên tục ngăn cản ba kích của cường giả cự phách còn không có chết, chỉ sợ thiên tài trẻ tuổi cũng không ai có thể cường đại như ngươi cả.
Đông Phương Kính Nguyệt đã khôi phục hành động, dáng người ngạo nghễ đứng dưới cổ họa, mang theo linh vận mỹ nhân mê người.
Phong Phi Vân si mê nhìn chằm chằm vào nàng, đồng tử bắt đầu phóng đại, vừa rồi trong óc hắn có một loại ảo giác, Đông Phương Kính Nguyệt giống như đi ra từ trong bức cổ họa kia vậy, loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, bởi vì Đông Phương Kính Nguyệt và bức họa sau lưng nàng quá tương dung, giống như vốn là một thể.
Trong lòng Phong Phi Vân hồi tưởng lại những lời mà Đông Phương Kính Nguyệt đã từng nói qua.
- Tổ phòng chính là cấm địa, trừ phiệt chủ thì chỉ có người nắm giữ lệnh bài phiệt chủ mới đi vào được, còn lại kẻ nào cũng không thể tiến đến, ta khi còn bé, có thể tiến vào tổ phòng một lần, đó là bởi vì ta có vài phần tương tự nữ thần sông Tấn, cho nên mới dudocj phiệt chủ đưa đến tổ phòng.
Đông Phương Kính Nguyệt khi còn bé có bộ dáng khác biệt hiện tại rất lớn, nhưng mà khi đó làm sao có thể nhìn ra nàng có vài phần tương tựu nữ thần sông Tấn được?
Phải biết rằng tổ phòng chỉ có phiệt chủ mới có thể đi vào, khi Đông Phương Kính Nguyệt còn bé đã tới nơi đây, hơn nữa trong trí nhớ của nàng có ấn tượng mơ hồ với cổ họa.
Phong Phi Vân nhìn qua dung mạo tú lệ mê người của Đông Phương Kính Nguyệt, một ý niệm đáng sợ hiện ra trong đầu của Phong Phi Vân.
- Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ. . . Đông Phương Kính Nguyệt căn bản cũng không phải là đệ tử Ngân Câu phiệt, nàng đi ra từ trong bức họa kia... Cho nên khi còn bé nàng có ấn tượng ngây thơ với bức cổ họa, Ngân Câu phiệt chủ giấu diếm sự thật.
Đây mặc dù chỉ là suy đoán của Phong Phi Vân, rất có thể cũng không phải sự thật, nhưng mà nội tâm của hắn không cách nào bình tĩnh được, sinh ra sóng to gió lớn.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Đôi mắt dễ thương Đông Phương Kính Nguyệt nháy vài cái, lụa trắng trên mặt đung đưa, lộ ra tiên nhan giống như Thủy Nguyệt Đình, hai người giống nhau như đúc.
Mà đúng lúc này trong mắt Phong Phi Vân kinh hãi càng đậm, trong mắt mở to.
Bức cổ họa sau lưng Đông Phương Kính Nguyệt không ngừng sinh ra gợn sóng, một góc cổ họa vẽ phác thảo miếu nữ thần sông Tấn không ngờ sáng lên, kéo thân thể ng Phương Kính Nguyệt, thật giống như trong cổ họa có bàn tay kéo lấy nàng, kéo nàng vào bên trong.
Đông Phương Kính Nguyệt bay vào trong cổ họa, Phong Phi Vân vội vàng tiến lên.
Đây là chấn động kỳ dị, giống như không gian và thời gian va chạm, có cảm giác như thế giới khác mở ra.
Phong Phi Vân đuổi theo bộ pháp Đông Phương Kính Nguyệt, xâm nhập vào trong cổ họa, bức họa này rung động thôn phệ hai người, biến mất trong gian phòng cổ xưa.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cảm thân thể như sắp hòa tan.
Đông Phương Kính Nguyệt kiến thức dù sao không có rộng như Phong Phi Vân, tao ngộ loại sự kiện thần dị này, trong lòng có chút sợ hãi không hiểu.
Đó cũng không phải nói Đông Phương Kính Nguyệt là người nhát gan, can đảm của nàng trong các nữ tử Phong Phi Vân gặp qua, rất ít người có thể sánh bằng nàng được.
Nhưng quay mắt về phía không biết, quay mắt nhìn bản thân lạc vào cảnh giới kỳ lạ, chỉ cần là người có thất tình lục dục, sẽ sợ hãi, sẽ biết sợ.
Trong lòng Phong Phi Vân cũng đầy bụng nghi vấn, nhưng lại bình tĩnh nhiều lắm, nắm thật bàn tay ngọc mềm mại, nhìn qua dung mạo phong hoa tuyệt đại của nàng, giống như nhìn thấy Thủy Nguyệt Đình lúc trước, bộ dáng mềm mại đáng thương của nàng, thật sự rất giống,
- Phượng Phi Vân, ta sợ hãi, lôi điện dường như đang bổ ta.
Thủy Nguyệt Đình chăm chú rúc vào trong ngực Phượng Phi Vân, vùi gương mặt vào trong lòng của hắn, thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy.
Phượng Phi Vân ôm nàng vào ngực, mỉm cười:
- Nó dám bổ ngươi, ta sẽ bổ nó trước.
Ống tay áo vung lên, thiên lôi khắp thiên địa bị cuốn đi, bầu trời khôi phục thanh minh, sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng xuất hiện trong thiên địa, ánh mặt trời đẹp quá, tất cả giống như trở lại ngày đó, làm cho không người nào có thể quên mất.
- Hoàng hôn bắc hải luôn đẹp như vậy, thế nhưng mà đêm xuống lại thê lãnh mà hắc ám, làm cho người ta cảm giác được sợ hãi, làm cho người ta như rơi vào hầm băng, cái gì cũng không nhìn ra, cơ hồ tất cả cảnh đẹp đều bị hắc ám thôn phệ.
Ngày nào đó ngồi ở bắc hải, ngắm hoàng hôn cuối cùng, Thủy Nguyệt Đình phát ra một tiếng u thán.
Tiếng thở dài này làm cho Phượng Phi Vân cũng cảm thấy sầu não.
Vì vậy cùng ngày, Phượng Phi Vân liền đi tới địa vực xa xôi, bước vào tinh không, mạo hiểm nguy cơ mất phương hướng trong tinh không vô tận, hái một ngôi sao đọng ở trên không trung bắc hải, tạo thành trăng sáng.
Ánh trăng thật đẹp chiếu vào nước bắc hải, tỏa ra hào quang sáng lạn nhất.
Từ đó bắc hải không còn tối tăm.
Phượng Phi Vân kéo tay Thủy Nguyệt Đình ngắm trăng dưới biển, ôm nàng vào trong ngực, Phượng Phi Vân cười chỉ trời cao, nói:
- Trăng trên bầu trời thật đẹp, trong nước một vòng ánh trăng, trăng này còn đẹp hơn.
Thủy Nguyệt Đình nhẹ nhàng gối đầu lên vai của hắn, đôi mắt dễ thương ẩn chứa sương khói, nói:
- Cùng đẹp!
Phượng Phi Vân lắc đầu, ôn nhu cười nói bên tai của nàng:
- Trăng trong ngực ta đẹp nhất.
Thủy Nguyệt Đình xác thực rất đẹp, còn đẹp hơn trăng trên bầu trời, nhìn nàng đã đủ khiến Phượng Phi Vân quên đi tất cả mọi thứ.
Cũng chính vì thế khi Phượng Phi Vân ngã xuống dưới chân của nàng, trăng màu máu tươi thật sự chói mắt.
Mặc dù có hận, nhưng trí nhớ mỹ hảo vẫn khó phai mờ.
- Ngươi lại đang nhìn cái gì.
Ánh mắt Đông Phương Kính Nguyệt bất thiện, nhìn thấy ánh mắ Phong Phi Vân vẫn nhìn nàng, cho rằng Phong Phi Vân lại đang thi triển thần thông thiên nhãn.
Phong Phi Vân đột nhiên kéo mạnh nàng qua, ôm vào trong ngực, cánh tay giống như sắt thép ôm chặt lấy nàng, đột nhiên nói:
- Rốt cuộc là vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì, rốt cuộc là...
- Phong Phi Vân, ngươi làm đau ta.
Thương thế trên người Đông Phương Kính Nguyệt còn chưa khỏi hẳn, giãy dụa trong ngực Phong Phi Vân.
Trên trán Phong Phi Vân đầy mồ hôi, chậm rãi thả Đông Phương Kính Nguyệt ra, hít sâu một hơi, nói:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi...
Đông Phương Kính Nguyệt lui ra sau hai bước, xoa xoa cánh tay ngọc, ánh mắt như trăng sáng, nói:
- Ngươi lại xem ta thành Thủy Nguyệt Đình, Thủy Nguyệt Đình rốt cuộc là ai, vì sao ngươi hận nàng thấu xương thế, muốn giết nàng cho thống khoái, mà có thời điểm lại si mê thống khổ, muốn ôm nàng vào ngực thật chặt.
Phong Phi Vân bình phục chấn động trong lòng, ánh mắt trở nên kiên cố mà trấn định, nói:
- Ngươi đây cũng không cần quản, ở trong họa quyển này chắc chắn có đáp án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.