Rầm rầm.
Miểu quỷ ban chỉ đã bị cảm ứng, nó chuyển động thật nhanh, sáu bức thần đồ tróc ra, hóa thành sáu bức bản đồ cổ, trong đó có một bức thần đồ bay ra ngoài tiến về phía bạch ngọc cổ thuyền.
Đây chính là vạn gia đăng hỏa.
Hơn vạn đạo hào quang nhảy lên trong không khí, phát ra hào quang lờ mờ, bao phủ không gian chung quanh bạch ngọc cổ thuyền, một đạo thiên âm từ trên cao vang vọng các nơi.
Cảnh thần dị này chẳng khác gì ngàn vạn ngôi sao đang chiếu sáng, ánh sao đang vây quanh mặt trăng.
Vạn gia đăng hỏa chính là bầu trời sao.
Bạch ngọc cổ thuyền chính là trăng sáng.
Phong Phi Vân cũng ngừng thở, lẳng lặng nhìn qua cảnh này, hắn cảm giác không có sai.
- Thanh đồng cổ thuyền đối ứng lấy Long Hổ Hà Đồ, mà bạch ngọc cổ thuyền đối ứng vạn gia đăng hỏa, như vậy còn lại năm bức thần đồ.
Miểu quỷ ban chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân chuyển động thật nhanh, trong tối tăm sinh ra liên hệ nào đó với bạch ngọc cổ thuyền.
Thần thái Đông Phương Kính Nguyệt mờ ảo, tinh mâu sáng tắt,cánh tay trắng như ngọc của nàng vung lên, nhẹ nhàng nâng bạch ngọc cổ thuyền, ngàn vạn ngọn đèn dầu đang vây quanh nàng, nàng nổi bật như nữ thần.
Ngọn đèn dầu như bầu trời sao lập lòe, trường tồn vĩnh hằng.
- Vạn gia đăng hỏa, phần thiên nấu hải.
Đông Phương Kính Nguyệt vung ống tay áo lên, bạch ngọc cổ thuyền bỗng nhiên bay ra ngoài, một tiếng nổ vang bộc phát thần quang chói mắt, vạn gia đăng hỏa càng sáng ngời hơn, chúng giống như ngàn vạn hỏa cầu thiêu đốt thế giới.
Bầu trời hóa thành biển lửa, tầng mây mất đi, mật đất khô cằn, đá biến thành bụi, khói đặc cuồn cuộn; biển cả sôi trào.
Thế giới trong tranh bị thiêu đốt, hóa thành tro tàn.
Bá.
Cuối cùng hai đạo bạch quang là Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt trở lại gian tổ phòng, đứng trên mặt đất, mà bức họa trên vách tường bị thiêu cháy, cuối cùng hóa thành tro tàn.
Hai mắt Phong Phi Vân co rụt lại, ngưng trọng nói:
- Rốt cuộc ngươi trải qua cái gì trong bức tranh?
Mi tâm Đông Phương Kính Nguyệt có hào quang chớp động, thu hồi bạch ngọc cổ thuyền, biến mất vô tung.
Nàng mang mạng che mặt, da thịt tinh khiế, đôi mắt đen trắng phân minh không mang theo hạt bụi, thản nhiên nói:
- Phong Phi Vân, ngươi yêu Thủy Nguyệt Đình không?
Phong Phi Vân hơi sững sờ.
Bên ngoài còn có quỷ tà gào thét, có gió lạnh thổi tới, nhưng mà hai người trong tổ phòng trầm mặc.
Thật lâu sau, Phong Phi Vân mới nói.
- Ngươi sau này tốt nhất không nên hỏi vấn đề này với ta, thậm không nên nhắc tới nàng.
- Ngươi là không dám trả lời, hay không muốn trả lời.
Đông Phương Kính Nguyệt nói.
- Ta cảm thấy không cần thiết phải nói với ngươi.
Phong Phi Vân nói.
- Vậy được rồi.
Đông Phương Kính Nguyệt không hỏi thêm, nàng trực tiếp đi ra ngoài tổ phòng, nàng gọi bạch ngọc cổ thuyền ra, vô số ngọn đèn dầu bay múa chung quanh nàng, những quỷ tà nhìn thấy hỏa quang này giống như gặp quỷ, tránh lui ra xa, không dám chạm vào.
Ngay cả hai con tam kiếp Quỷ Vương bị ánh lửa uy hiếp, đều nhao nhao tránh lui, không dám tới gần.
Hai người được hỏa diễm của bạch ngọc cổ thuyền yểm hộ, rốt cục chạy ra khỏi tổ phòng, rời khỏi cấm địa này.
Sau khi rời khỏi cấm địa, Đông Phương Kính Nguyệt mang tất cả tao ngộ bên trong nói với Ngân Câu phiệt chủ, sắc mặt Ngân Câu phiệt chủ thập phần ngưng trọng, trải qua một phen điều hành lại tiếp kiến Phong Phi Vân.
- Thật sự là xin lỗi ah, không nghĩ đến trong Ngân Câu phiệt lại sinh ra quỷ vật, làm cho thần Vương đại nhân chấn kinh, nhưng mà không sao, ta đã phái mấy vị tầm bảo sư cường đại đi tiêu diệt quỷ vật rồi.
Sắc mặt Phong Phi Vân nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Kính Nguyệt, sau đó nói:
- Có mấy lời vãn bối muốn một mình nói với Đông Phương phiệt chủ.
Ngân Câu phiệt chủ ánh mắt hơi híp lại, sau đó nói:
- Kính Nguyệt nhi, ngươi đi xuống trước đi, mang tám loại linh dược tới.
Đông Phương Kính Nguyệt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, lúc này chậm rãi lui ra.
- Thần Vương đại nhân có chuyện gì, bây giờ nói đi.
Ngân Câu phiệt chủ thập phần hiền lành, mặc dù lớn tuổi hơn Phong Phi Vân rất nhiều, nhưng mà vẫn ngang hàng luận giao như trước.
Phong Phi Vân trầm tư một lát, mới nói:
- Ta đã thấy dung mạo Đông Phương cô nương.
Nghe nói như thế nụ cười của Ngân Câu phiệt chủ cứng đờ.
Dung mạo Đông Phương Kính Nguyệt lớn lên giống như đúc nữ thần sông Tấn, đây tuyệt đối là chuyện không bình thường, một khi truyền đi, nhất định có rất nhiều người sẽ đi tới Ngân Câu phiệt hỏi thăm nguyên do, cho dù Ngân Câu phiệt thế lực khổng lồ cũng không ngăn nổi người trong thiên hạ.
Ngân Câu phiệt chủ châm chước một lát, lắc đầu liên tục thở dài.
Phong Phi Vân lại nói:
- Thỉnh phiệt chủ yên tâm, việc này vãn bối nhất định thủ khẩu như bình, nhưng mà có một việc, vãn bối hết sức tò mò, đi tổ phòng một chuyến thì ta càng hiếu kỳ, càng muốn hỏi.
- Ngươi có nghi vấn gì?
Ngân Câu phiệt chủ nói.
Phong Phi Vân nói:
- Ngân Câu phiệt và nữ thần sông Tấn có sâu xa gì?
Ngân Câu phiệt chủ trầm tư thật lâu, mới nói:
- Tin tưởng thần vương đại nhân cũng đã nghe qua câu chuyện về nữ thần sông Tấn, cũng biết nghe đồn về Lưỡng Nhân Thôn, kỳ thật nói nữ thần sông Tấn là tổ tiên của Ngân Câu phiệt cũng không đủ.
Ngân Câu phiệt chủ đứng lên, dẫn Phong Phi Vân tới nhà thờ tổ Ngân Câu phiệt, giữa ngón tay bắn ra một đạo linh quang, hai bức cổ tranh cổ xưa cuộn tròn lại, lộ ra hia linh vị, trong đó một bức họa có hình nữ tử, gióng Thủy Nguyệt Đình như đúc.
Đây là bức họa vạn năm trước.
Thần sắc Phong Phi Vân kích động, hắn dám khẳng định cô gái này nhất định là Thủy Nguyệt Đình không thể nghi ngờ.
Ngân Câu phiệt chủ nói:
- Cái gọi là Lưỡng Nhân Thôn, hai người kia chính là hai vị tổ tiên của Ngân Câu phiệt, Đông Phương và Nguyệt Lượng, bọn họ chính là thân huynh muội.
- Sau khi Nguyệt Lượng tổ tiên biến mất, Đông Phương tổ tiên cưới vợ sinh con, sinh sôi nảy nở ra Ngân Câu gia tộc chúng ta, phát triển vạn năm mới có cơ nghiệp hôm nay.
Trong nhà thờ tổ Ngân Câu phiệt, Phong Phi Vân suy nghĩ cũng nhớ về vạn năm trước, giống như vạn năm trước làm bạn tri kỷ với Thủy Nguyệt Đình.
Nếu Thủy Nguyệt Đình thật sự là một tổ tiên của Ngân Câu phiệt, như vậy nàng với tu vị kinh thiên động địa đã quay về đây.
Sau khi ta trọng sinh, nàng đã từng trở về cố hương, trong tối tăm có liên hệ gì?
Hay hoặc là nói nàng biết ta nhất định trọng sinh về vạn năm sau?
Phong Phi Vân cảm giác trong đó có nghi hoặc trùng trùng.
Tượng thần to lớn bên bờ sông Tấn, phía trên thai nghén thần vận căn bản không phải giống tu sĩ có thể điêu khắc ra.
Thậm chí làm cho Phong Phi Vân cảm thấy, Thủy Nguyệt Đình tu vị đại thừa thì từng quay về Thần Tấn vương triều.
- Không, không, ta quên đi một khâu trọng yếu nhất, Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân vội vàng lại hỏi:
- Phiệt chủ, mấu thân Đông Phương Kính Nguyệt rốt cuộc là người sinh nàng ra hay nàng là bức tranh trong tổ phòng sinh ra?
Phong Phi Vân nói lời này làm ánh mắt Ngân Câu phiệt chủ lập loè, thở dài một tiếng, nói:
- Thì ra ngươi đã phát hiện.