Linh Chu

Chương 853: Sát cơ hàng lâm (2)




Tốt, tiêu diệt một đại gia hỏa rồi!
Tất Trữ Suất hét to lên.
Long Thương Nguyệt vội vàng đi lên, một chưởng đánh vào vết thương sau lưng Phong Phi Vân, hai mắt lạnh như băng, mang theo thần sắc kiên định, lực lượng thôn phệ bạo phát ra,
Máu trên vết thương sau lưng Phong Phi Vân tuôn ra, vô số linh khí dọc theo miệng vết thương chảy vào lòng bàn tay của nàng, rót vào thân thể nàng.
Tất Trữ Suất vội vàng nhảy ra, mắng to:
- Nữ nhân ngươi quá độc ác rồi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đánh lén hắn, hấp thu tu vị của hắn, ngươi có chỗ tốt gì chứ?
Phốc!
Long Thương Nguyệt thân thể chấn động mạnh, miệng phun máu tươi bay ra phía sau, lăn trên mặt đất, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của nàng vỡ ra, huyết nhục mơ hồ, giống như vô số thanh đao chém vào, năm ngón tay nhỏ nhắn của nàng như sắp rơi ra khỏi lòng bàn tay.
Phong Phi vân hít sâu một hơi, vết thương trên lưng chậm rãi khép lại, nhanh chóng ăn linh đan vào, tốt hơn rất nhiều.
Hắn đi qua nâng Long Thương Nguyệt dậy, lại lấy một viên tam phẩm linh đan ra cho nàng ăn.
- Móa, Phong Phi Vân, nàng tu luyện Tà Linh Tầm Bảo Thuật, vừa rồi muốn thôn phệ tu vị của ngươi đấy.
Tất Trữ Suất kêu lên.
Phong Phi Vân nhìn bàn tay Long Thương Nguyệt huyết nhục mơ hồ, lắc đầu, nói:
- Không, trên người ta bị sát khí của sát thủ cấp bậc cự phách xâm nhập, dùng tu vị của ta không cách nào luyện hóa đạo sát khí cường đại kia. Một đạo sát khí này chạy trong kinh mạch, phá hư cơ năng thân thể, có thể cắn nát lục phủ ngũ tạng của ta, nàng vừa rồi hút đạo sát khí của cự phách vào bàn tay của mình đấy.
- Thì ra... Là như vậy!
Tất Trữ Suất ho khan hai tiếng, đầy xấu hổ.
Long Thương Nguyệt sau khi ăn linh đan chữa thương, quyết đoán giãy dụa thoát ra khỏi tay Phong Phi vân, lãnh ngạo nói:
- Ta chỉ sợ sau khi ngươi chết không có ai dẫn động ấn ký thần vương đối phó đám sát thủ kia, ngươi đừng cho là ta muốn cứu ngươi.
- Tự nhiên là như vậy!
Phong Phi Vân gật đầu nói ra.
- Ấn ký thần vương đã dùng ba đạo, chỉ còn bốn đạo, một khi bảy đạo ấn ký thần vương dùng hết, chúng ta chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Tất Trữ Suất nói ra,.
Long Thương Nguyệt nói:
- Phủ thần vương xảy ra chuyện lớn như thế, tất nhiên sẽ kinh động cả thần đô, cho dù đối phương mời trí sư che dấu khí tức nơi đây, nhưng cũng không thể quá lâu được, chỉ cần chúng ta chống đỡ tới lúc đó, là chúng ta có thể sống sót rồi.
Phong Phi Vân nhìn qua phủ thần vương khí lưu hỗn loạn, rất nhiều trận pháp bị phá vỡ, nhiều cao thủ chạy vào bên trong, có cả nhân vật cấp bậc cự phách, khí tức khổng lồ như núi, tình huống rất không ổn, địch nhân khẳng định cũng muốn tốc chiến tốc thắng, không dám kéo quá lâu.
- Đúng rồi, Phong Phi Vân, biểu tỷ của ngươi không phải ở đây sao? Nàng đi đâu rồi?
Tất Trữ Suất tận mắt nhìn thấy nữ ma ra tay, một ngón tay đánh bốn tên cường giả của Ngọc Kiền vương triều, tu vị cực kỳ khủng bố.
- Biểu tỷ/
Đôi mắt Long Thương Nguyệt lườm qua.
Sắc mặt Phong Phi vân ngưng trọng, nói:
- Không tới mức vạn bất đắc dĩ, không nên đi tìm nàng mới tốt.
- Hiện tại đã là thời điểm vạn bất đắc dĩ rồi, tất cả mọi người là thân thích, giúp đỡ một chút là được, nàng chắc không nhỏ mọn như thế đâu!
Tất Trữ Suất nói ra.
Phong Phi vân không có nghĩ sẽ bỏ chạy vào lòng đất mời nữ ma ra tay, trước không nói nữ ma có xuất thủ hay không, cho dù nữ ma ra tay cũng chính là đại chiến kinh thiên động địa, thậm chí sẽ hấp dẫn Tấn đế chú ý, một khi Tấn đế biết rõ nữ ma nấp trong phủ thần vương, lại cướp đoạt lực lượng long mạch, khi đó Phong Phi Vân có trăm cái miệng cũng khó giải thích được.
Cho nên không tới mức vạn bất đắc dĩ, Phong Phi Vân không hy vọng đi chọc tới nữ ma đầu kia, một khi sát tính của nàng bộc phát, ai cũng không thể làm nàng dừng lại được.
Từ bên ngoài nhìn vào, phủ thần vương vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có gì khác ngày thường.
Tường phủ màu đen cao ngất, cửa phủ nguy nga đại khí, trên tường phủ còn có tháp tên, có linh đàn, có chim bay qua.
Nhưng mà tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.
Tường phủ trăm mắt đã sụp đổ, đứt gãy, cung điện bên trong cũng biến thành phế tích, hoang tàn, thi thể thái giám, cung nữ chống chất trên mặt đất, không có một người sống, ngay cả tu sĩ khách khanh của phurthanaf vương cũng tử vong phần lớn, bị tu sĩ Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung ám sát.
Một ít lão nhân đi theo lão thần vương giờ phút này phơi thây trên đất, máu tươi tụ tập trong hồ nước, hóa thành hồ máu.
Đây là tràng cảnh địa ngục, tiếng kêu than dậy trời.
Không ai có thể tưởng tượng phủ thần vương trang nghiêm túc mục đã biến thành bộ dạng như thế này.
Một khi có người tiếp cận phủ thần vương sẽ bị tiêu diệt, bị một kích trí mạng giết đi.
Người sống không thể đi vào, người sống chạy không thoát.
Đứng trên cao, Long Thần Nhan cảm thấy khái cảm không nói nên lời, loại cảm giác chưởng khống sinh tử của người khác vô cùng kỳ diệu, chính hắn như hóa thành thần linh, bao quát cả thiên địa.
- Người luôn phải chết, người đấu với ta sẽ chết nhanh hơn mà thôi.
Long Thần Nhai mũi cao ngất như mũi ưng, trong tay cầm xíc ngọc, giống như một quả táo.
Bên cạnh trong hư không sinh ra từng hồi rung động, giống như ném một tảng đá vào trong mặt nước, bên trong có lão giả áo đen đi ra, trong tay cầm huyền vũ thiết trượng, tâm tình thật sự hỏng bét.
- Phong Phi Vân dẫn động ấn ký lịch đại thần vương, rất nhiều sát thủ ưu tú của Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung của chúng ta đã toi mạng, trong đó còn có một sát thủ cấp bậc cự phách thái thượng trưởng lão, năm sát thủ đỉnh cấp nửa bước cự phách, bồi dưỡng sát thủ cấp bậc nửa bước cự phách cực kỳ gian nan, muốn bồi dưỡng sát thủ cấp cự phách càng tiêu hao rất nhiều tài nguyên.
Cho dù là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ cũng không chịu nổi tổn thất như vậy.
Long Thần Nhai mí mắt nhíu lại, lạnh nhạt nói:
- Ấn ký thần vương tổng cộng có bảy đạo, Phong Phi Vân đã sử dụng sáu đạo, chỉ cần tiêu hao đạo ấn ký thần vương cuối cùng chính là ngày chết của hắn.
Lão giả áo đen nhe răng cười nói:
- Một lần ấn ký thần vương cuối cùng chính là ấn ký thần vương của thần vương đầu tiên, vô cùng cường hoành, ai xông lên thì kẻ đó chính là kẻ chết trước, tử sĩ của ngươi và người Bắc Minh phiệt xông lên chịu chết đi.
Long Thần Nhai hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cao thủ Bắc Minh phiệt chúng ta chết không ít, các ngươi là sát thủ còn sợ chết sao?
- Sát thủ không sợ chết, nhưng lại không có nghĩa là tùy ý đi chịu chết.
Long Thần Nhai đang tức giận, chợt nghe tiếng cười rộ vang lên, nói:
- Chỉ là ấn ký thần vương cuối cùng, một khi phá tan cửa ải này, chính là ngày chết của Phong Phi Vân, tùy tiện phái một người đi chịu chết chẳng phải được sao?
- Nói thật nhẹ nhàng, người bình thường đã chết cả rồi, căn bản không phải đối thủ của Phong Phi Vân, chỉ có nhân vật nửa bước cự phách mới có thể bức bách Phong Phi Vân sử dụng ấn ký thần vương, ta mang sát thủ nửa bước cự phách của Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung đã chết cả rồi, không có khả năng lại cho đi chịu chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.