Nhưng mà nàng đầu của nàng cuối cùng không đụng vào tường, mà đâm vào bụng hòa thượng rượu thịt.
Hòa thượng rượu thịt nhìn thấy bộ dáng của nàng, trong lòng thầm than, si nhi! Si nhi a!
Hòa thượng rượu thịt an ủi, nói:
- Hắn không có báo mộng cho ngươi, nói rõ hắn thật không có chết, ngươi tội tình gì đi tìm chết cơ chứ?
Nạp Lan Tuyết Tiên nước mắt chảy dài, cắn răng nói:
- Hắn nhất định biết ta sợ quỷ, sợ làm ta sợ hãi, cho nên hắn không báo mộng cho ta, hắn... Hắn thật sự đã chết rồi.
- Nếu ngươi sợ quỷ, vậy đừng nghĩ tới ma quỷ, bằng không càng nghĩ càng sợ, nói ra ta cũng hơi sợ hãi đấy.
Hòa thượng rượu thịt nói.
- Ta bây giờ không sợ...
Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Tiên càng trắng bệch, không có một tia huyết sắc nào.
- Bởi vì bây giờ là ban ngày...
Hòa thượng rượu thịt sắc mặt đại biến, vội vàng vỗ vai nàng, kêu lên:
- Nha đầu... Ngươi...
- Nếu ta cũng biến thành linh hồn quỷ nhỏ bé, cũng không sợ hắn làm ta sợ... Hắn khẳng định vẫn chưa đi xa, vận khí... Vận khí tốt trên đường hoàng tuyền... Trên đường nói không chừng sẽ gặp lại.... Đến lúc đó nhất định sẽ... Dọa hắn nhảy... Dựng lên... ha ha....
Nạp Lan Tuyết Tiên mang theo nụ cười trên mặt, khóe miệng có một tia vết máu, đôi mắt dí dỏm từ từ nhắm lại.
Hòa thượng rượu thịt cầm cổ tay của nàng, phát hiện đã lạnh buốt, tâm mạch trong người đã hoàn toàn vỡ vụn, sinh cơ xói mòn hơn phân nửa, chỉ có sáu viên Xá Lợi Tử đang tỏa sáng, hào quang bắt đầu ảm đạm đi nhiều...
- Thật sự là si nhi, ngốc nhi, ngốc nhi, ngốc tới mức không còn thuốc chữa...
Hòa thượng rượu thịt lắc đầu, lấy ra một viên linh đan long lanh đưa vào miệng của nàng, bàn tay ngưng tụ phật lực cường đại đặt lên lưng mềm mại của nàng, kích phát sinh cơ trong sáu viên Xá Lợi Tử.
...
Bên ngoài hoàng thành là lụa trắng.
Lụa trắng còn trắng hơn cả tuyết rơi, mang theo vài phần bi thương.
Tiếng chuông buồn bã vang vọng, cả thần đô đều nghe thấy, thần vương và công chúa đồng thời chết đi, đây chính là đại tang sự của hoàng tộc.
- Ô bi thương quá thay! Phong thần vương thiên tư tuyệt diễm, xưa nay khó tìm người thứ hai, chỉ tiếc tráng niên mất sớm, thật sự là tổn thất lớn của Thần Tấn vương triều...
Bắc Minh Mặc Thủ đầu đội lụa trắng, nước mắt đầy mặt, ở trong triều đình ngửa mặt lên trời thở dài, nói ra lời đau thường, giống như cha ruột hắn chết đi vậy...
Những quan viên mặc quan bào kia cũng thầm sắc nghiêm túc, có người khóc rống theo Bắc Minh Mặc Thủ.
- Nguyệt công chúa hào hoa phong nhã, lại bị gian nhân làm hại, nghe nói Kỷ thần phi nương nương ôm đau không dậy nổi, đặc biệt mang tới một gốc Tử Chi sáu ngàn năm, hy vọng Kỷ thần phi nương nương sớm ngày tốt hơn, không nên quá mức bi thương.
Thần sắc Bắc Minh Mặc Thủ ảm đạm, bi thương tới cực điểm, lấy một gốc cây linh chi màu tím ra, đưa cho tổng quản trong cung, trình lên.
Trên mặt Long Thần Nhai đắng chát, giọng nức nở nghẹn ngào, cắn chặt hàm răng, nói:
- Thương Nguyệt muội muội vốn ít đi lại ở thần đô, từ nhỏ chịu không ít thống khổ, không nghĩ tới vừa về thần đô không bao lâu đã tao ngộ tai kiếp...
Giọng của hắn nức nở nghẹn ngào không nói ra lời, thật lâu lại nói:
- Ta biết được tin tức chạy tới thì đã trễ, không thể cứu nàng ra, chỉ tim được lệnh bài trong dung nham nóng chảy.
Long Thần Nhai đưa ngọc bài ra.
- Thái tử điện hạ, tay ngươi?
Có một thiên hầu ân cần nói ra.
Trên bàn tay Long Thần Nhai có vết bỏng, là lực lượng hỏa diễm nóng tới cực điểm tổn thương làn da, không còn khối thịt lành.
Long Thần Nhai cởi áo bào ra, lộ ra nửa người trên khắp nơi là vết bỏng, có lực lượng hỏa diễm hung mãnh đảo qua, hắn cố nén đau đớn, giọng càng nức nở nghẹn ngào hơn, nói:
- Ta đã hết sức, nhưng mà... Nhưng mà ta còn không thể nào cứu Thương Nguyệt muội muội ra.
Rất nhiều quan viên triều đình dỗ dành hắn, cảm xúc của hắn từ từ thu lại, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Nếu để cho ta biết là ai hạ độc thủ, ta nhất định bắt kẻ đó nợ máu trả bằng máu.
- Ngươi nhìn ta làm cái gì?
Ánh mắt La Phù công chúa bất thiện, hừ lạnh một tiếng.
Long Thần Nhai nói:
- Sau khi thảm án xảy ra, ta lập tức truy tra việc này, có rất nhiều người trông thấy trước khi xảy ra chuyện ngươi đi ra khỏi phủ thần vương.
Long Thần Nhai nói lời này quả thật là ném tảng đá vào nước lặng, ánh mắt mọi người nhìn qua La Phù công chúa.
Bắc Minh Mặc Thủ trầm giọng nói:
- Thái tử điện hạ, lời này không thể nói lung tung.
Long Thần Nhai nói:
- Thái tể đại nhân, ta không nói lung tung, La Phù, ta hỏi ngươi buổi sáng hôm nay ngươi có đi phủ thần vương hay không?
La Phù công chúa nhìn chằm chằm vào ánh mắt mọi người, nói:
- Ta đúng là đi phủ thần vương.
- Ngươi đi làm gì?
Long Thần Nhai nói.
- Ta...
La Phù công chúa không nói lời nào, cũng không nói nên lời.
- Thảm án phủ thần vương diệt môn xảy ra sau khi ngươi rời đi, thật quá khéo rồi.
Long Thần Nhai nói:
- Sáng nay ngươi từ trong tây môn phủ thần vương lặng lẽ rời đi, ngươi có giải thích gì không?
La Phù công chúa hôm qua ngủ cả đêm với Phong Phi Vân, buổi sáng đương nhiên phải lặng lẽ rời đi, chuyện này sao có thể nói đường hoàng được?
Bảo nàng giải thích thế nào?
Thái phó Đông Phương Hàn lâm vẫn không nói gì, lộ ra bộ dáng tuổi già sức yếu, ho khan hai tiếng, nói:
- Cửa tây phủ thần vương nằm ở nơi vắng vẻ, hoang vu không người ở lại, thái tử điện hạ làm sao biết buổi sáng La Phù công chúa rời khỏi phủ thần vương từ cửa tây?
- Cái này...
Trong lòng Long Thần Nhai xuất hiện đủ loại ý niệm, tự nhiên không có khả năng nói mình bảo người vây quanh phủ thần vương, hơi dừng một chút, sau đó nói:
- Thiên hạ làm gì có bức tường không lọt gió, La Phù cho rằng tu vị nàng đủ cao, ẩn nặc thuật đủ mạnh là có thể lừa dối, vẫn bị người ta phát hiện ra, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt a.
La Phù công chúa ánh mắt băng lãnh, nói:
- Ngươi nhận định ta là người diệt phủ thần vương?
- Ta cũng không có nói lời này, chỉ là ta tra ra ngươi và Bắc Cương phủ Âm Hư thi động, Địa Tử phủ Thái Dương tiên giáo có vãng lai mật thiết. Cả Thần Tấn vương triều ai không biết Thái Dương tiên giáo là tiên giáo dùng hỏa đệ nhất chứ?
Thần sắc Long Thần Nhai sôi sục, đột nhiên quỳ xuống, nhìn Tấn đế nói:
- Những chuyện này chỉ là suy đoán của nhi thần mà thôi, nhưng mà nhi thần đau lòng Thương Nguyệt muội muội tao ngộ bi thảm, thỉnh Tấn đế minh xét việc này, không thể để hung thú chạy ra khỏi thần đô a!
Trong lúc nhất thời, La Phù công chúa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Bắc Minh Mặc Thủ tiến lên góp lời, nói:
- Thần cho rằng việc này không có quan hệ với công chúa điện hạ, đương nhiên thái tử đau lòng Nguyệt công chúa và thần vương đại nhân ngộ hại, nói ra lời quá khích cũng có thể hiểu được.
- La Phù, ngươi có gì để nói không?
Tấn đế nói.
- Thảm án phủ thần vương không có quan hệ gì tới ta.
La Phù công chúa nói ra.
Bắc Minh Mặc Thủ lại nói:
- Xảy ra chuyện như vậy, cuộc chiến phò mã ngày mai.